Hà Sở Tiêu vờ như không nghe thấy,quay sang hai kẻ lạ mặt kia.Hắn tức thì thu lại nụ cười ,thẳng tay vạch chiếc áo choàng,khinh thường nói:"Cái loại xấu xí như vậy thì chỉ có thể là ma tộc thôi"
Hai kẻ bị vạch áo choàng có hình dáng vô cùng kì dị,nửa người thú,hơn nữa với mái tóc trắng đặc trưng thì nhìn thoáng qua cũng biết đây là người ma tộc
Hà Sở Tiêu bất chợt sầm mặt,hỏi:"Vì sao các ngươi bám đuôi ta? Trả lời thành thật,bằng không...đừng trách ta vô tình"
Hai tên ma tộc mở miệng định nói gì đó, nhưng không ngờ đột nhiên cơ thế cả hai đồng loạt thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được
Thẩm Hi Dao cả kinh,song quá muộn,hai kẻ kia đã trở thành đống thịt nhão trên đất rồi.Hà Sở Tiêu nhìn hai chiếc áo choàng rơi vươn vãi rồi nhìn sư tôn, nói:"Chúng chết rồi,chúng ta nên giải quyết thế nào?"
Thẩm Hi Dao không đáp,nhìn theo hướng Hà Sở Tiêu mà trầm tư
Thối rữa đến chết
Rất quen mắt
Tiểu Hồ vào mấy năm trước cũng đã từng có một cái chết tương tự
Y tự hỏi, liệu cái ả tên Loan Quỷ Ám Tình kia có liên quan gì đến hai kẻ ma tộc này không
"Ngươi nói hai kẻ này theo dõi ngươi sao?". Thẩm Hi Dao chuyển sang nhìn Hà Sở Tiêu, hỏi
Cơn thịnh nộ đã được giảm xuống, tâm trí Thẩm Hi Dao bây giờ chỉ quan tâm đến cái chết cực kì quái lạ của Tiểu Hồ lẫn hai kẻ ma tộc
Năm đó trở về y hoàn toàn không điều tra được vì sao Tiểu Hồ lại bị thối rữa chết. Y cũng đã thử nghĩ rằng do cổ trùng gây ra,nhưng trong tu chân giới không có bất kỳ ai thành thạo cái loại thuật tà đạo này cả
Hơn nữa chỉ mỗi Loan Quỷ Ám Tình là bất thường. Ả ta lợi dụng Tiểu Hồ đang rơi vào tình cảnh khó khăn mà ra tay.Thoạt nhìn sơ cũng biết mục đích ngay từ đầu của ả không phải là yêu đan của Tiếu Hồ
Loan Quỷ Ám Tình luôn theo sát từ khi Diệp gia gặp chuyện cho đến khi Tiểu Hồ bị thiêu sống
Mục đích của ả là nhìn cảnh Tiếu Hồ đau khố,muốn Tiểu Hồ tận mắt trông thấy những người nàng yêu thương lần lượt chết đi...cuối cùng là tới lượt chính Tiếu Hồ
Có chắc cái chết của công tử Triệu gia là vô tình? Có chắc gì không có kẻ thao túng mọi thứ rồi đổ lên đầu Diệp gia
Có chắc cái chết của Diệp Lục Đan và Tiểu Ly không nằm trong kế hoạch của Loan Quỷ Ám Tình?
Mọi biến cố liên tục ập đến với cuộc sống của Tiểu Hồ như cơn thủy triều..tất cả đều do một tay Loan Quỷ Ám
Tình gây ra
Tiểu Hồ đã bán linh hồn cho Loan Quỷ Ám Tình,điều đó khiến nàng dễ dàng bị người khác điều khiển. Khi thấy nàng tuyệt vọng cùng cực với lá thư từ Diệp Lục Đan,Loan Quỷ Ám Tình khi ấy mới hài lòng mà giết nàng ngay tại chỗ
"Khoan đã".Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Dao đột nhiên nhận ra gì đó,bất giác quay người nhìn về phía sau
Quả nhiên
Loan Quỷ Ám Tình đang ngồi trên lầu,đối diện trực tiếp với Thẩm Hi Dao
Y nghĩ khi Tiểu Hồ chết,Loan Quỷ Ám Tình cũng đã ẩn nấp nơi nào đó quan sát cảnh bên trong Diệp phủ,vậy chẳng phải bây giờ ả cũng sẽ xuất hiện xem hai thuộc hạ vô dụng của mình
Loan Quỷ Ám Tình nở nụ cười thích thú khi nhìn y từng bước tìm thấy được sự thật.Con ngươi đằng sau lớp mặt nạ dãn ra,tỏ ý châm chọc
"Lại gặp nhau rồi.Thẩm Hi Dao,đi đâu cũng gặp ngươi,phiền phức thật,chỉ mong sau này ngươi bớt xen vào chuyện của người khác đi"
Thẩm Hi Dao nhíu mày:"Am Tình,ngươi sai người đến theo dõi đồ đệ ta là có ý gì?"
"Ngại quá,ta không tiện nói"
Thẩm Hi Dao lặng lẽ cầm Kha Nhã,sau đó thình lình phóng về phía Loan Quỷ Ám Tình đang ngồi. Song ả rất nhanh nhảy lên,di chuyển sang vị trí khác
Y nghiến răng: "Ngươi đúng là đồ cặn bã"
Á đặt ngón tay trên môi,khinh thường nói:"Đừng nặng lời như thế chứ,sau này chúng ta sẽ còn gặp lại đó. Cơ mà nhớ khi gặp lại thì đừng xen vào chuyện của ta"
Nói rồi Loan Quỷ Ám Tình búng tay,tức khắc hóa thành vô số con bướm đen bay đi.Hà Sở Tiêu không biết ả ta là ai,chỉ âm thầm nhìn phản ứng của Thấm Hi Dao
Thấm Hi Dao rơi vào trầm mặc
Thái độ của Loan Quỷ Ám Tình dành cho y rất thân thiết, như thể hai người đã từng quen nhau từ trước đó
Tại sao chuyện này không được kể trong tiểu thuyết?Mọi chuyện bắt đầu đi lệch hướng, nằm ngoài sự hiểu biết của y rồi
"Sư tôn,sư tôn,người sao vậy". Hà Sở Tiêu thấy y cứ đứng bất động nên liền lắc nhẹ vai để giúp y tỉnh táo hơn
Thẩm Hi Dao hoàn hồn,quay lại,bất chợt mặt đối mặt với Hà Sở Tiêu.Sau bao năm không gặp,hắn đã cao hơn được không ít,dáng người cũng chính chắn hơn
Khi nhìn vị đồ đệ cao hơn y tận hai cái đầu làm cho chuyện ban nãy dưới giường cứ thế ào ạt hiện lên,khiến vành tai lần nữa đỏ ửng
Hà Sở Tiêu nhận ra sự bất thường này,tưởng y không được khỏe nên sốt sắng nói:"Con đưa người về Áng Ngọc
Phong nha?"
Thẩm Hi Dao gạt cánh tay Hà Sở Tiêu, lạnh lùng nói:"Ta không sao,do ta nghĩ về chuyện ban nãy quá nhiều thôi"
Hà Sở Tiêu hỏi:"Vậy chúng ta nên về nhà nhà rồi chứ ạ?"
Ánh mắt Thẩm Hi Dao chuyển đi,cố làm sao không nhìn thẳng vào Hà Sở Tiêu:"Ữ,về thôi".Y nói tiếp:"Hôm nay
ngươi vào thanh lâu,lỡ người ngoài thấy thì sẽ trở thành vết nhớ cả đời.Ngươi đủ lông đủ cánh thì ta không nói,nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến Áng Ngọc Phong...."
Hà Sở Tiêu cắt lời:"Con không cố tình đâu mà.Là con bị theo dõi nên đành vào thanh lâu để cắt đuôi bọn chúng.-
Con gửi thư về là muốn có người giúp đỡ"
Hắn giơ ngón tay lên thể thốt: "Con cứ tưởng sư tỷ đến chứ,có ai ngờ là sư tôn...Con hứa là con vào đây không phải để làm loạn đâu,con cũng nhất định không để Áng Ngọc Phong bị liên lụy"
Thẩm Hi Dao không biết nên vui hay nên buồn khi hắn đáp một cách ngây ngô như vậy,bèn nói:"Ta không muốn nghe mấy lời biện minh cho bản thân như người"
Sắc mặt Hà Sở Tiêu ủ rũ hẳn,cúi đầu ập ừ:"Vâng...sư tôn vẫn không tin tưởng con"
Thẩm Hi Dao không đành lòng,mím môi rồi dứt khoát kéo tay Hà Sở Tiêu đi:"Bớt nhiều lời,về nhanh thôi,không thể để người ngoài nhìn thấy"
Hà Sở Tiêu hơi kinh ngạc,nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp:"Vâng"
Hai kẻ bị vạch áo choàng có hình dáng vô cùng kì dị,nửa người thú,hơn nữa với mái tóc trắng đặc trưng thì nhìn thoáng qua cũng biết đây là người ma tộc
Hà Sở Tiêu bất chợt sầm mặt,hỏi:"Vì sao các ngươi bám đuôi ta? Trả lời thành thật,bằng không...đừng trách ta vô tình"
Hai tên ma tộc mở miệng định nói gì đó, nhưng không ngờ đột nhiên cơ thế cả hai đồng loạt thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được
Thẩm Hi Dao cả kinh,song quá muộn,hai kẻ kia đã trở thành đống thịt nhão trên đất rồi.Hà Sở Tiêu nhìn hai chiếc áo choàng rơi vươn vãi rồi nhìn sư tôn, nói:"Chúng chết rồi,chúng ta nên giải quyết thế nào?"
Thẩm Hi Dao không đáp,nhìn theo hướng Hà Sở Tiêu mà trầm tư
Thối rữa đến chết
Rất quen mắt
Tiểu Hồ vào mấy năm trước cũng đã từng có một cái chết tương tự
Y tự hỏi, liệu cái ả tên Loan Quỷ Ám Tình kia có liên quan gì đến hai kẻ ma tộc này không
"Ngươi nói hai kẻ này theo dõi ngươi sao?". Thẩm Hi Dao chuyển sang nhìn Hà Sở Tiêu, hỏi
Cơn thịnh nộ đã được giảm xuống, tâm trí Thẩm Hi Dao bây giờ chỉ quan tâm đến cái chết cực kì quái lạ của Tiểu Hồ lẫn hai kẻ ma tộc
Năm đó trở về y hoàn toàn không điều tra được vì sao Tiểu Hồ lại bị thối rữa chết. Y cũng đã thử nghĩ rằng do cổ trùng gây ra,nhưng trong tu chân giới không có bất kỳ ai thành thạo cái loại thuật tà đạo này cả
Hơn nữa chỉ mỗi Loan Quỷ Ám Tình là bất thường. Ả ta lợi dụng Tiểu Hồ đang rơi vào tình cảnh khó khăn mà ra tay.Thoạt nhìn sơ cũng biết mục đích ngay từ đầu của ả không phải là yêu đan của Tiếu Hồ
Loan Quỷ Ám Tình luôn theo sát từ khi Diệp gia gặp chuyện cho đến khi Tiểu Hồ bị thiêu sống
Mục đích của ả là nhìn cảnh Tiếu Hồ đau khố,muốn Tiểu Hồ tận mắt trông thấy những người nàng yêu thương lần lượt chết đi...cuối cùng là tới lượt chính Tiếu Hồ
Có chắc cái chết của công tử Triệu gia là vô tình? Có chắc gì không có kẻ thao túng mọi thứ rồi đổ lên đầu Diệp gia
Có chắc cái chết của Diệp Lục Đan và Tiểu Ly không nằm trong kế hoạch của Loan Quỷ Ám Tình?
Mọi biến cố liên tục ập đến với cuộc sống của Tiểu Hồ như cơn thủy triều..tất cả đều do một tay Loan Quỷ Ám
Tình gây ra
Tiểu Hồ đã bán linh hồn cho Loan Quỷ Ám Tình,điều đó khiến nàng dễ dàng bị người khác điều khiển. Khi thấy nàng tuyệt vọng cùng cực với lá thư từ Diệp Lục Đan,Loan Quỷ Ám Tình khi ấy mới hài lòng mà giết nàng ngay tại chỗ
"Khoan đã".Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Dao đột nhiên nhận ra gì đó,bất giác quay người nhìn về phía sau
Quả nhiên
Loan Quỷ Ám Tình đang ngồi trên lầu,đối diện trực tiếp với Thẩm Hi Dao
Y nghĩ khi Tiểu Hồ chết,Loan Quỷ Ám Tình cũng đã ẩn nấp nơi nào đó quan sát cảnh bên trong Diệp phủ,vậy chẳng phải bây giờ ả cũng sẽ xuất hiện xem hai thuộc hạ vô dụng của mình
Loan Quỷ Ám Tình nở nụ cười thích thú khi nhìn y từng bước tìm thấy được sự thật.Con ngươi đằng sau lớp mặt nạ dãn ra,tỏ ý châm chọc
"Lại gặp nhau rồi.Thẩm Hi Dao,đi đâu cũng gặp ngươi,phiền phức thật,chỉ mong sau này ngươi bớt xen vào chuyện của người khác đi"
Thẩm Hi Dao nhíu mày:"Am Tình,ngươi sai người đến theo dõi đồ đệ ta là có ý gì?"
"Ngại quá,ta không tiện nói"
Thẩm Hi Dao lặng lẽ cầm Kha Nhã,sau đó thình lình phóng về phía Loan Quỷ Ám Tình đang ngồi. Song ả rất nhanh nhảy lên,di chuyển sang vị trí khác
Y nghiến răng: "Ngươi đúng là đồ cặn bã"
Á đặt ngón tay trên môi,khinh thường nói:"Đừng nặng lời như thế chứ,sau này chúng ta sẽ còn gặp lại đó. Cơ mà nhớ khi gặp lại thì đừng xen vào chuyện của ta"
Nói rồi Loan Quỷ Ám Tình búng tay,tức khắc hóa thành vô số con bướm đen bay đi.Hà Sở Tiêu không biết ả ta là ai,chỉ âm thầm nhìn phản ứng của Thấm Hi Dao
Thấm Hi Dao rơi vào trầm mặc
Thái độ của Loan Quỷ Ám Tình dành cho y rất thân thiết, như thể hai người đã từng quen nhau từ trước đó
Tại sao chuyện này không được kể trong tiểu thuyết?Mọi chuyện bắt đầu đi lệch hướng, nằm ngoài sự hiểu biết của y rồi
"Sư tôn,sư tôn,người sao vậy". Hà Sở Tiêu thấy y cứ đứng bất động nên liền lắc nhẹ vai để giúp y tỉnh táo hơn
Thẩm Hi Dao hoàn hồn,quay lại,bất chợt mặt đối mặt với Hà Sở Tiêu.Sau bao năm không gặp,hắn đã cao hơn được không ít,dáng người cũng chính chắn hơn
Khi nhìn vị đồ đệ cao hơn y tận hai cái đầu làm cho chuyện ban nãy dưới giường cứ thế ào ạt hiện lên,khiến vành tai lần nữa đỏ ửng
Hà Sở Tiêu nhận ra sự bất thường này,tưởng y không được khỏe nên sốt sắng nói:"Con đưa người về Áng Ngọc
Phong nha?"
Thẩm Hi Dao gạt cánh tay Hà Sở Tiêu, lạnh lùng nói:"Ta không sao,do ta nghĩ về chuyện ban nãy quá nhiều thôi"
Hà Sở Tiêu hỏi:"Vậy chúng ta nên về nhà nhà rồi chứ ạ?"
Ánh mắt Thẩm Hi Dao chuyển đi,cố làm sao không nhìn thẳng vào Hà Sở Tiêu:"Ữ,về thôi".Y nói tiếp:"Hôm nay
ngươi vào thanh lâu,lỡ người ngoài thấy thì sẽ trở thành vết nhớ cả đời.Ngươi đủ lông đủ cánh thì ta không nói,nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến Áng Ngọc Phong...."
Hà Sở Tiêu cắt lời:"Con không cố tình đâu mà.Là con bị theo dõi nên đành vào thanh lâu để cắt đuôi bọn chúng.-
Con gửi thư về là muốn có người giúp đỡ"
Hắn giơ ngón tay lên thể thốt: "Con cứ tưởng sư tỷ đến chứ,có ai ngờ là sư tôn...Con hứa là con vào đây không phải để làm loạn đâu,con cũng nhất định không để Áng Ngọc Phong bị liên lụy"
Thẩm Hi Dao không biết nên vui hay nên buồn khi hắn đáp một cách ngây ngô như vậy,bèn nói:"Ta không muốn nghe mấy lời biện minh cho bản thân như người"
Sắc mặt Hà Sở Tiêu ủ rũ hẳn,cúi đầu ập ừ:"Vâng...sư tôn vẫn không tin tưởng con"
Thẩm Hi Dao không đành lòng,mím môi rồi dứt khoát kéo tay Hà Sở Tiêu đi:"Bớt nhiều lời,về nhanh thôi,không thể để người ngoài nhìn thấy"
Hà Sở Tiêu hơi kinh ngạc,nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp:"Vâng"
/115
|