Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi
Chương 115 - Đẩy Hà Sở Tiêu vào vệt nứt Giao Thiên
/115
|
Hà Sở Tiêu bước tới,cố tìm lời giải thích cho mình:“Sư tôn...con không biết vì sao mọi chuyện lại như vậy nữa...nhưng mọi chuyện không như người nghĩ đâu...con..”
“Con không phải người ma tộc...
Thẩm Hi Dao nhìn hắn,môi mím chặt,lạnh lùng thốt:“Ngươi chính là người ma tộc"
Thẩm Hi Dao đứng dậy,biểu hiện rõ sự thất vọng:“Hoá ra trước giờ ta nuôi ong tay áo,ngươi hoá ra lại là con trai ma vương”
Hà Sở Tiêu nghe như bị một mũi tên đâm xuyên vào tim,buồn bã nói:“Sư tôn,con không phải...con...con...là nhân tộc mà?”
Thẩm Hi Dao gọi Kha Nhã đến,chỉa vào Hà Sở Tiêu,nói:“Đừng gọi ta là sư tôn nữa!”
Hà Sở Tiêu hoảng loạn nói:“Áng Ngọc phong mới là nhà của con...con không phải người ma tộc đâu”
Y tỏ ra không quan tâm,đâm Kha Nhã Kiếm vào ngực Hà Sở Tiêu,ép hắn lại gần vệt nứt Giao Thiên:“Ngươi không phải đồ đệ của Thẩm Hi Dao ta nữa ta nể tình sư đồ không giết ngươi...ngươi đi đi”
Trong nguyên tác Thẩm Hi Dao nói những lời tàn nhẫn hơn nhiều,thậm chí còn muốn giết Hà Sở Tiêu ngay tại chỗ.Nhưng đó là của nguyên tác,y không nỡ thốt ra lời lạnh lùng như vậy
Vệt nứt Giao Thiên tuy có liên kết với ma tộc,vô số ma quỷ trong đó cũng nghe lời Thiên Minh Quân.Nhưng âm khí trong đó rất nặng,vả lại Hà Sở Tiêu mang nửa dòng máu là con người,nửa dòng máu của ma tộc,thế nên chưa chắc gì khi rơi vào trong đó hắn sẽ không bị xé xác
Dù sao vệt nứt Giao Thiên cũng không phải do Thiên Minh Quân ngự trị, ma quỷ đói trong đó cũng hoàn toàn nghe theo gã.Khi Hà Sở Tiêu rơi vào,không chỉ là thân thể mà linh hồn cũng bị nuốt trọn
Hà Sở Tiêu bị đẩy lại gần bên mép vệt nứt Giao Thiên,hắn quay lại nhìn những cánh tay quỷ gầy trơ xương đang vươn ra muốn chụp lấy mình kia,trong lòng đầy sự đau khổ
Hắn không sợ bị bản thân bị rơi vào nơi như địa ngục này,song hắn sợ sư tôn thất vọng về hắn
Chỉ là bị ăn thịt thôi mà,xong rồi sẽ quên đi ngay.Nhưng không đau đớn bằng việc bị người thầm thích đâm kiếm vào người
Vừa thất vọng vừa đau đớn,Hà Sở Tiêu dùng bàn tay nắm chặt Kha Nhã,dẫu máu rỉ xuống vẫn mỉm cười,hỏi:“Sư tôn,người thật sự muốn đẩy con vào vật nứt Giao Thiên ạ?”
Ngay sau đó hắn lại cúi mặt ủ rũ:“Con xin lỗi,con không biết bản thân là người ma tộc,nếu biết thì con đã rời đi từ lâu rồi.Sư tôn,chắc người thất vọng về con lắm đúng không?”
Thẩm Hi Dao không dám đối diện với hắn,càng không biết nên trả lời hắn thế nào.Kha Nhã trong tay rất muốn rút về,nhưng Hà Sở Tiêu giữ quá chặt, không chừng y chưa làm gì thì hắn đã tự đâm kiếm vào ngực rồi
Đột nhiên hệ thống như âm hồn bất tán xuất hiện bên cạnh y,lên tiếng cảnh báo[Hệ thống nhận ra quý khách đang có sự phân tâm,xin gạt bỏ tâm tư qua một bên để hoàn thành nhiệm vụ
[Thời gian đếm ngược:Bắt đầu]
[10...]
[9...]
Thẩm Hi Dao cắn môi,thầm mắng chửi hệ thống làm ăn thật vô lương tâm.Y nhìn hắn,lại rơi vào do dự.Ban đầu y định cho hắn về nơi hắn thuộc về, song bây giờ bàn tay vẫn run run,không dám hành động
Nhưng rồi y tự nhủ:Hà Sở Tiêu là nam chính cơ mà,lại còn là con trai thất lạc nhiều năm của Thiên Minh Quân,gã sẽ không để đám ma quỷ trong vệt nứt Giao Thiên ăn xác hắn đâu
Sẽ không sao đâu
Thẩm Hi Dao liên tục nhắc đi nhắc lại câu đó trong đầu
Sẽ không sao đâu!
Y không xuống tay y sẽ chết
[4...]
[3...]
Hà Sở Tiêu đột nhiên bước lên,mặc cho thanh kiếm vẫn còn đang cắm trên ngực mình.Hắn cứ đi,cho đến khi Kha Nhã hoàn toàn đâm xuyên qua cơ thể
“Sư tôn...”
Còn chưa nói xong thì cả thân thể của hắn bị một bàn tay đẩy về phía sau,khiến hắn ngã nhào vào những cánh tay quỷ đang chực chờ đợi người sống kia
“Đừng gọi ta là sư tôn nữa!Chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!”
[Chúc mừng:Tình tiết diễn ra đúng với nguyên tác,quý khách đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình
Đang lúc Thẩm Hi Dao còn đang hối hận về việc vừa làm thì tiếng chúc mừng kèm theo tiếng nhạc giựt giựt bên tai,thật là muốn chọc y điên lên
Nếu không phải tính mạng y bị đem ra uy hiếp thì y sẽ không làm ra hành động như vậy đâu.Bởi Hà Sở Tiêu là đồ đệ của y,chính tay y nuôi hắn lớn,chung quy hắn có là nhân tộc hay ma tộc thì y vẫn chấp nhận
Nhưng khi cứ giữ khư khư hắn ở lại Áng Ngọc Phong thì cũng không phải chuyện tốt.Ngai vị vốn thuộc về hắn,hạnh phúc cũng vốn thuộc về hắn,chỉ cần hắn trở về ma tộc...tất cả nỗi bất hạnh trước nay đều tan biến hết
Suy cho cùng là y đang giúp hắn
Đúng không?
Bỗng có tiếng vỗ tay bôn bốp giòn tan,kế tiếng là giọng trầm song lại mang nhiều ý cười:“Thẩm tông sư lần này đến lần khác đem đến cho ta quá nhiều sự bất ngờ”
Thiên Mình Quân ung dung bước tới,đảo ánh mắt một vòng bách gia tiên môn,khẽ nhếch miệng cười:“Hôm nay tâm trạng bổn vương rất tốt,tạm thời cho nhân tộc các ngươi thêm mấy năm nữa để sống”
“Ta trở về ma tộc đây.Ha..nhưng không quên để lại món quà lớn cho nhân tộc"
Gã nói xong liền phất tay,đám ma quỷ từ nãy đến giờ đứng bất động thì lập tức nhào tới nơi nào có dương khí.Chỉ trong tích tắc mà bên dưới nền cỏ xanh đã xuất hiện vô số bãi máu lẫn vào tiếng hét thất thanh
Thiên Minh Quân hài lòng nhìn cảnh tượng này,sau đó toàn thân gã tỏa ra luồng hắc khí,kế tiếp tan thành vô số hạt cát
Những hạt cát này nương theo gió bay đi khắp nơi,vô tình chạm vào da của các nữ đệ tử.Thẩm Hi Dao bấy giờ mới phát hiện ra sự việc nguy hiểm này,vội vội vàng vàng lên tiếng cảnh báo
“Nguy hiểm lắm,đừng để hạt cát đó chạm vào da!”
Song quá muộn rồi,các nữ đệ tử kia không phản ứng nhanh nhẹn như thế, cứ vậy để những hạt cát dính vào cánh tay
Ngay lập tức các nữ đệ tử kia thét lên thảm thiết
"Áaaaaaa!!!"
“Con không phải người ma tộc...
Thẩm Hi Dao nhìn hắn,môi mím chặt,lạnh lùng thốt:“Ngươi chính là người ma tộc"
Thẩm Hi Dao đứng dậy,biểu hiện rõ sự thất vọng:“Hoá ra trước giờ ta nuôi ong tay áo,ngươi hoá ra lại là con trai ma vương”
Hà Sở Tiêu nghe như bị một mũi tên đâm xuyên vào tim,buồn bã nói:“Sư tôn,con không phải...con...con...là nhân tộc mà?”
Thẩm Hi Dao gọi Kha Nhã đến,chỉa vào Hà Sở Tiêu,nói:“Đừng gọi ta là sư tôn nữa!”
Hà Sở Tiêu hoảng loạn nói:“Áng Ngọc phong mới là nhà của con...con không phải người ma tộc đâu”
Y tỏ ra không quan tâm,đâm Kha Nhã Kiếm vào ngực Hà Sở Tiêu,ép hắn lại gần vệt nứt Giao Thiên:“Ngươi không phải đồ đệ của Thẩm Hi Dao ta nữa ta nể tình sư đồ không giết ngươi...ngươi đi đi”
Trong nguyên tác Thẩm Hi Dao nói những lời tàn nhẫn hơn nhiều,thậm chí còn muốn giết Hà Sở Tiêu ngay tại chỗ.Nhưng đó là của nguyên tác,y không nỡ thốt ra lời lạnh lùng như vậy
Vệt nứt Giao Thiên tuy có liên kết với ma tộc,vô số ma quỷ trong đó cũng nghe lời Thiên Minh Quân.Nhưng âm khí trong đó rất nặng,vả lại Hà Sở Tiêu mang nửa dòng máu là con người,nửa dòng máu của ma tộc,thế nên chưa chắc gì khi rơi vào trong đó hắn sẽ không bị xé xác
Dù sao vệt nứt Giao Thiên cũng không phải do Thiên Minh Quân ngự trị, ma quỷ đói trong đó cũng hoàn toàn nghe theo gã.Khi Hà Sở Tiêu rơi vào,không chỉ là thân thể mà linh hồn cũng bị nuốt trọn
Hà Sở Tiêu bị đẩy lại gần bên mép vệt nứt Giao Thiên,hắn quay lại nhìn những cánh tay quỷ gầy trơ xương đang vươn ra muốn chụp lấy mình kia,trong lòng đầy sự đau khổ
Hắn không sợ bị bản thân bị rơi vào nơi như địa ngục này,song hắn sợ sư tôn thất vọng về hắn
Chỉ là bị ăn thịt thôi mà,xong rồi sẽ quên đi ngay.Nhưng không đau đớn bằng việc bị người thầm thích đâm kiếm vào người
Vừa thất vọng vừa đau đớn,Hà Sở Tiêu dùng bàn tay nắm chặt Kha Nhã,dẫu máu rỉ xuống vẫn mỉm cười,hỏi:“Sư tôn,người thật sự muốn đẩy con vào vật nứt Giao Thiên ạ?”
Ngay sau đó hắn lại cúi mặt ủ rũ:“Con xin lỗi,con không biết bản thân là người ma tộc,nếu biết thì con đã rời đi từ lâu rồi.Sư tôn,chắc người thất vọng về con lắm đúng không?”
Thẩm Hi Dao không dám đối diện với hắn,càng không biết nên trả lời hắn thế nào.Kha Nhã trong tay rất muốn rút về,nhưng Hà Sở Tiêu giữ quá chặt, không chừng y chưa làm gì thì hắn đã tự đâm kiếm vào ngực rồi
Đột nhiên hệ thống như âm hồn bất tán xuất hiện bên cạnh y,lên tiếng cảnh báo[Hệ thống nhận ra quý khách đang có sự phân tâm,xin gạt bỏ tâm tư qua một bên để hoàn thành nhiệm vụ
[Thời gian đếm ngược:Bắt đầu]
[10...]
[9...]
Thẩm Hi Dao cắn môi,thầm mắng chửi hệ thống làm ăn thật vô lương tâm.Y nhìn hắn,lại rơi vào do dự.Ban đầu y định cho hắn về nơi hắn thuộc về, song bây giờ bàn tay vẫn run run,không dám hành động
Nhưng rồi y tự nhủ:Hà Sở Tiêu là nam chính cơ mà,lại còn là con trai thất lạc nhiều năm của Thiên Minh Quân,gã sẽ không để đám ma quỷ trong vệt nứt Giao Thiên ăn xác hắn đâu
Sẽ không sao đâu
Thẩm Hi Dao liên tục nhắc đi nhắc lại câu đó trong đầu
Sẽ không sao đâu!
Y không xuống tay y sẽ chết
[4...]
[3...]
Hà Sở Tiêu đột nhiên bước lên,mặc cho thanh kiếm vẫn còn đang cắm trên ngực mình.Hắn cứ đi,cho đến khi Kha Nhã hoàn toàn đâm xuyên qua cơ thể
“Sư tôn...”
Còn chưa nói xong thì cả thân thể của hắn bị một bàn tay đẩy về phía sau,khiến hắn ngã nhào vào những cánh tay quỷ đang chực chờ đợi người sống kia
“Đừng gọi ta là sư tôn nữa!Chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!”
[Chúc mừng:Tình tiết diễn ra đúng với nguyên tác,quý khách đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình
Đang lúc Thẩm Hi Dao còn đang hối hận về việc vừa làm thì tiếng chúc mừng kèm theo tiếng nhạc giựt giựt bên tai,thật là muốn chọc y điên lên
Nếu không phải tính mạng y bị đem ra uy hiếp thì y sẽ không làm ra hành động như vậy đâu.Bởi Hà Sở Tiêu là đồ đệ của y,chính tay y nuôi hắn lớn,chung quy hắn có là nhân tộc hay ma tộc thì y vẫn chấp nhận
Nhưng khi cứ giữ khư khư hắn ở lại Áng Ngọc Phong thì cũng không phải chuyện tốt.Ngai vị vốn thuộc về hắn,hạnh phúc cũng vốn thuộc về hắn,chỉ cần hắn trở về ma tộc...tất cả nỗi bất hạnh trước nay đều tan biến hết
Suy cho cùng là y đang giúp hắn
Đúng không?
Bỗng có tiếng vỗ tay bôn bốp giòn tan,kế tiếng là giọng trầm song lại mang nhiều ý cười:“Thẩm tông sư lần này đến lần khác đem đến cho ta quá nhiều sự bất ngờ”
Thiên Mình Quân ung dung bước tới,đảo ánh mắt một vòng bách gia tiên môn,khẽ nhếch miệng cười:“Hôm nay tâm trạng bổn vương rất tốt,tạm thời cho nhân tộc các ngươi thêm mấy năm nữa để sống”
“Ta trở về ma tộc đây.Ha..nhưng không quên để lại món quà lớn cho nhân tộc"
Gã nói xong liền phất tay,đám ma quỷ từ nãy đến giờ đứng bất động thì lập tức nhào tới nơi nào có dương khí.Chỉ trong tích tắc mà bên dưới nền cỏ xanh đã xuất hiện vô số bãi máu lẫn vào tiếng hét thất thanh
Thiên Minh Quân hài lòng nhìn cảnh tượng này,sau đó toàn thân gã tỏa ra luồng hắc khí,kế tiếp tan thành vô số hạt cát
Những hạt cát này nương theo gió bay đi khắp nơi,vô tình chạm vào da của các nữ đệ tử.Thẩm Hi Dao bấy giờ mới phát hiện ra sự việc nguy hiểm này,vội vội vàng vàng lên tiếng cảnh báo
“Nguy hiểm lắm,đừng để hạt cát đó chạm vào da!”
Song quá muộn rồi,các nữ đệ tử kia không phản ứng nhanh nhẹn như thế, cứ vậy để những hạt cát dính vào cánh tay
Ngay lập tức các nữ đệ tử kia thét lên thảm thiết
"Áaaaaaa!!!"
/115
|