Sáng hôm sau,hai người Tiểu Hồ đang nằm ngủ quên trời quên đất thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lớn, là tiếng bước chân của rất nhiều người đồng loạt tiến vào Diệp phủ
Cả hai bị tiếng động ấy đánh thức.Diệp Lục Đan bảo Tiểu Hồ ở trong phòng để một mình hắn ra ngoài kiểm tra
thử, nhưng y đương nhiên không chịu,một mực đòi theo hắn.Thế là hắn cũng phải dành dắt y theo
Họ vừa ra đến ngoài là lập tức phát hiện rất nhiều quan binh đi lục soát bên ngoài,sợ bị phát hiện nên cả hai núp sau cánh cửa gần đó
Diệp phu nhân vẻ mặt rất hoang mang,cố ngăn cản những quan binh này:"Tại sao mấy người lại vào nhà của chúng tôi lục lọi vậy,chúng tôi có làm gì đâu!"
Ở một góc là Diệp An Noãn lẫn Diệp Hàn Nhi đang khoanh tay khó chịu ra mặt,miệng còn không ngừng thì thầm với nhau chuyện gì đó.Diệp Linh Lung thì ngồi lên được người hầu dắt ra,vẫn là gương mặt tái nhợt thiếu sức sống đó
Cả Diệp gia dường như đều bị tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc,phải ra đây để xem xem có chuyện gì
Gã quan binh đứng đầu giơ ra một miếng ngọc bội cho tất cả người ở đây coi:"Miếng ngọc bội này có phải của tứ tiểu thư Diệp Linh Lung không?"
Hình dáng của miếng ngọc bội trên tay gã không khác mấy so với cái nguyên bản,vậy nên Diệp Linh Lung khi nhìn thấy thì bắt đầu hốt hoảng lục lọi tay áo.Quả nhiên là nàng ta đã làm mất
Gương mặt vốn nhợt nhạt của Diệp Linh Lung nay lại càng khó coi hơn:"Dân nữ làm mất rồi,nhưng dân nữ sẽ tìm lại ngay.Đại nhân..."
Gã quan binh kia chặn lời:"Vậy là đã có nhân chứng rồi.Tiểu thư không cần tìm nữa đâu,vô ích thôi.Mau theo chúng tôi về lấy lời khai"
Lời nói của gã như thể Diệp Linh Lung đã làm ra tội ác nào đó vậy.Người trong Diệp phủ đều này ra bộ mặt vừa sợ hãi vừa khó hiểu
Diệp Lục Đan không nhịn nổi cảnh muội muội của mình chịu cảnh bị nói như phạm nhân nên liền rời khỏi chỗ nấp,đi tới giật lấy miếng ngọc bội trên tay gã kia
Hắn lên giọng chất vấn:"Các người quá đáng rồi,mới sáng sớm không nói không rằng đã qua nhà ta lục lọi,ít ra cũng phải nói rõ lý do chứ?"
Gã ta vốn cao hơn Diệp Lục Đan tận một cái đầu,vậy nên gã rất dễ dàng lấy lại miếng ngọc bội.Gã liếc hắn một cái rồi mới trả lời:"Triệu công tử vừa bị ám sát,bằng chứng duy nhất ở hiện trường là miếng ngọc bội có khắc tên
Linh Lung trên đây. Mà Triệu lão gia cũng khăng khăng là người Diệp gia làm"
Triệu gia là đối thủ một chính một mười với Diệp gia,trước giờ vẫn không ưa nhau.Mà Triệu gia chỉ có duy nhất một người con trai,yêu thương hết mực,bị ám sát như vậy thì không khỏi sinh ra oán hận
Người Diệp gia đặc biệt có một miếng ngọc bội gắn trên đai lưng,mỗi thành viên được khắc tên lên đây như vật gia truyền.Có một không hai
Hôm nay quan binh đến đây mà đưa ra bằng chứng thuyết phục như vậy thì không cách nào có thể ngụy biện được
Diệp Hàn Nhi nãy giờ đứng trong góc cuối cùng cũng lên tiếng: "Thật hoang đường! Cả cái trấn này ai mà không biết từ nhỏ Linh Lung đã có bệnh,đi lại còn không được chứ nói gì đến đi giết người"
Gã ta thản nhiên nói:"Bọn ta chỉ dựa theo chứng cứ vật chứng,nếu có đủ thì đều không thể chối tội"
Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cả nhà họ Diệp không biết làm sao
Nếu cứ để đám quan binh này đem Diệp Linh Lung đi thì nhất định sẽ bị kết tội vì bằng chứng rõ ràng,cộng thêm dưới thế lực của Triệu gia thì cơ hội được minh oan là rất khó
Còn nếu chống cự lại thì Diệp gia sẽ bị dán danh bao che nghi phạm,theo đó cũng không tránh khỏi việc bị liên lụy
Đã không còn cách nào nữa nữa rồi,bỗng nhiên có làn khói trắng xuất hiện,che khuất tầm nhìn của tất cả người ở đây.Tiểu Hồ thoắt ẩn biến ra sau,ngồi lên vai gã quan binh này,ung dung thả hai bắp chân xuống,sau đó trong chớp mắt bẻ gãy cổ gã
Diệp Lục Đan cũng phối hợp với y,nhân lúc mấy gã quan binh còn bị lạc trong đám sương mù mà kéo người thân của mình chạy khỏi nơi này
Cả Diệp gia chạy sâu vào trong rừng,người nào người nấy đều thở hồng hộc.Diệp Hàn Nhi bực mình làu bàu:
"Triệu gia chắc chắn là đang âm mưu hại chúng ta đây mà,ai mà chẳng biết Diệp gia và Triệu gia trước giờ là đối
thủ cạnh tranh với nhau chứ"
Diệp An Noãn chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới đáp lời:"Nhưng tỷ thấy không đúng chút nào, Triệu gia chỉ có một quý tử,yêu thương còn không hết chứ nói gì đến tự hãm hại con trai của mình chứ?"
Diệp Hàn Nhi:"Nhưng bây giờ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì Diệp gia cũng có liên quan đến nhất,do dù có trăm cái miệng cũng không giải oan được"
Ở bên này Diệp Linh Lung đang ủ rủ về sự việc xảy ra đột xuất này,nàng thấp giọng: "Bây giờ chúng ta phải thế nào đây?"
Diệp phu nhân trấn an:"Không sao đâu,chúng ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa hết cả mà"
Diệp Lục Đan cau mày:"Ổn thỏả?Nhân chứng vật chứng rõ rành rành như vậy kìa,sao mà ổn thỏa được!Bây giờ chỉ còn cách rời khỏi Nguyệt Dạ Trấn này thôi"
Giọng điệu của hắn có phần tức giận. Dĩ nhiên rồi,đang yên đang lành thì tự nhiên bị kết tội một cách oan ức như vậy thì sao mà không tức giận được
"Ta có thể giải quyết được". Một âm thanh trong trẻo bất chợt vang lên
Diệp Lục Đan ngạc nhiên:"Nàng có thể?"
Cách đó không xa là một cái cây hoa sứ,Tiểu Hồ ngồi tự nhiên trên đó, chóng cằm mỉm khẽ mỉm cười: "Đương nhiên,nhưng ta không giúp đỡ người khác mà không nhận lại được gì"
Diệp phu nhân nghiến răng:"Cô muốn gì?"
"Ta không đòi hỏi nhiều,chỉ mong bà cho ta và A Lục thành thân là được rồi"
Đôi mắt Diệp phu nhân đảo qua đảo lại,bà ta suy nghĩ trong chốc lát rồi miễn cưỡng gật đầu:"Được"
Tiểu Hồ nhảy xuống,dùng bàn tay sờ nhẹ lên mặt Diệp phu nhân:"Đừng thất hứa đó"
Cả hai bị tiếng động ấy đánh thức.Diệp Lục Đan bảo Tiểu Hồ ở trong phòng để một mình hắn ra ngoài kiểm tra
thử, nhưng y đương nhiên không chịu,một mực đòi theo hắn.Thế là hắn cũng phải dành dắt y theo
Họ vừa ra đến ngoài là lập tức phát hiện rất nhiều quan binh đi lục soát bên ngoài,sợ bị phát hiện nên cả hai núp sau cánh cửa gần đó
Diệp phu nhân vẻ mặt rất hoang mang,cố ngăn cản những quan binh này:"Tại sao mấy người lại vào nhà của chúng tôi lục lọi vậy,chúng tôi có làm gì đâu!"
Ở một góc là Diệp An Noãn lẫn Diệp Hàn Nhi đang khoanh tay khó chịu ra mặt,miệng còn không ngừng thì thầm với nhau chuyện gì đó.Diệp Linh Lung thì ngồi lên được người hầu dắt ra,vẫn là gương mặt tái nhợt thiếu sức sống đó
Cả Diệp gia dường như đều bị tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc,phải ra đây để xem xem có chuyện gì
Gã quan binh đứng đầu giơ ra một miếng ngọc bội cho tất cả người ở đây coi:"Miếng ngọc bội này có phải của tứ tiểu thư Diệp Linh Lung không?"
Hình dáng của miếng ngọc bội trên tay gã không khác mấy so với cái nguyên bản,vậy nên Diệp Linh Lung khi nhìn thấy thì bắt đầu hốt hoảng lục lọi tay áo.Quả nhiên là nàng ta đã làm mất
Gương mặt vốn nhợt nhạt của Diệp Linh Lung nay lại càng khó coi hơn:"Dân nữ làm mất rồi,nhưng dân nữ sẽ tìm lại ngay.Đại nhân..."
Gã quan binh kia chặn lời:"Vậy là đã có nhân chứng rồi.Tiểu thư không cần tìm nữa đâu,vô ích thôi.Mau theo chúng tôi về lấy lời khai"
Lời nói của gã như thể Diệp Linh Lung đã làm ra tội ác nào đó vậy.Người trong Diệp phủ đều này ra bộ mặt vừa sợ hãi vừa khó hiểu
Diệp Lục Đan không nhịn nổi cảnh muội muội của mình chịu cảnh bị nói như phạm nhân nên liền rời khỏi chỗ nấp,đi tới giật lấy miếng ngọc bội trên tay gã kia
Hắn lên giọng chất vấn:"Các người quá đáng rồi,mới sáng sớm không nói không rằng đã qua nhà ta lục lọi,ít ra cũng phải nói rõ lý do chứ?"
Gã ta vốn cao hơn Diệp Lục Đan tận một cái đầu,vậy nên gã rất dễ dàng lấy lại miếng ngọc bội.Gã liếc hắn một cái rồi mới trả lời:"Triệu công tử vừa bị ám sát,bằng chứng duy nhất ở hiện trường là miếng ngọc bội có khắc tên
Linh Lung trên đây. Mà Triệu lão gia cũng khăng khăng là người Diệp gia làm"
Triệu gia là đối thủ một chính một mười với Diệp gia,trước giờ vẫn không ưa nhau.Mà Triệu gia chỉ có duy nhất một người con trai,yêu thương hết mực,bị ám sát như vậy thì không khỏi sinh ra oán hận
Người Diệp gia đặc biệt có một miếng ngọc bội gắn trên đai lưng,mỗi thành viên được khắc tên lên đây như vật gia truyền.Có một không hai
Hôm nay quan binh đến đây mà đưa ra bằng chứng thuyết phục như vậy thì không cách nào có thể ngụy biện được
Diệp Hàn Nhi nãy giờ đứng trong góc cuối cùng cũng lên tiếng: "Thật hoang đường! Cả cái trấn này ai mà không biết từ nhỏ Linh Lung đã có bệnh,đi lại còn không được chứ nói gì đến đi giết người"
Gã ta thản nhiên nói:"Bọn ta chỉ dựa theo chứng cứ vật chứng,nếu có đủ thì đều không thể chối tội"
Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cả nhà họ Diệp không biết làm sao
Nếu cứ để đám quan binh này đem Diệp Linh Lung đi thì nhất định sẽ bị kết tội vì bằng chứng rõ ràng,cộng thêm dưới thế lực của Triệu gia thì cơ hội được minh oan là rất khó
Còn nếu chống cự lại thì Diệp gia sẽ bị dán danh bao che nghi phạm,theo đó cũng không tránh khỏi việc bị liên lụy
Đã không còn cách nào nữa nữa rồi,bỗng nhiên có làn khói trắng xuất hiện,che khuất tầm nhìn của tất cả người ở đây.Tiểu Hồ thoắt ẩn biến ra sau,ngồi lên vai gã quan binh này,ung dung thả hai bắp chân xuống,sau đó trong chớp mắt bẻ gãy cổ gã
Diệp Lục Đan cũng phối hợp với y,nhân lúc mấy gã quan binh còn bị lạc trong đám sương mù mà kéo người thân của mình chạy khỏi nơi này
Cả Diệp gia chạy sâu vào trong rừng,người nào người nấy đều thở hồng hộc.Diệp Hàn Nhi bực mình làu bàu:
"Triệu gia chắc chắn là đang âm mưu hại chúng ta đây mà,ai mà chẳng biết Diệp gia và Triệu gia trước giờ là đối
thủ cạnh tranh với nhau chứ"
Diệp An Noãn chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới đáp lời:"Nhưng tỷ thấy không đúng chút nào, Triệu gia chỉ có một quý tử,yêu thương còn không hết chứ nói gì đến tự hãm hại con trai của mình chứ?"
Diệp Hàn Nhi:"Nhưng bây giờ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì Diệp gia cũng có liên quan đến nhất,do dù có trăm cái miệng cũng không giải oan được"
Ở bên này Diệp Linh Lung đang ủ rủ về sự việc xảy ra đột xuất này,nàng thấp giọng: "Bây giờ chúng ta phải thế nào đây?"
Diệp phu nhân trấn an:"Không sao đâu,chúng ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa hết cả mà"
Diệp Lục Đan cau mày:"Ổn thỏả?Nhân chứng vật chứng rõ rành rành như vậy kìa,sao mà ổn thỏa được!Bây giờ chỉ còn cách rời khỏi Nguyệt Dạ Trấn này thôi"
Giọng điệu của hắn có phần tức giận. Dĩ nhiên rồi,đang yên đang lành thì tự nhiên bị kết tội một cách oan ức như vậy thì sao mà không tức giận được
"Ta có thể giải quyết được". Một âm thanh trong trẻo bất chợt vang lên
Diệp Lục Đan ngạc nhiên:"Nàng có thể?"
Cách đó không xa là một cái cây hoa sứ,Tiểu Hồ ngồi tự nhiên trên đó, chóng cằm mỉm khẽ mỉm cười: "Đương nhiên,nhưng ta không giúp đỡ người khác mà không nhận lại được gì"
Diệp phu nhân nghiến răng:"Cô muốn gì?"
"Ta không đòi hỏi nhiều,chỉ mong bà cho ta và A Lục thành thân là được rồi"
Đôi mắt Diệp phu nhân đảo qua đảo lại,bà ta suy nghĩ trong chốc lát rồi miễn cưỡng gật đầu:"Được"
Tiểu Hồ nhảy xuống,dùng bàn tay sờ nhẹ lên mặt Diệp phu nhân:"Đừng thất hứa đó"
/115
|