"Xoạt", cô ta bị hắt nước trái cây ướt sũng mặt.
Diệp Đào Yêu giơ tay đập cốc nước rỗng lên đầu cô ta "Miệng cô bẩn quá, cho cô một ly nước trái cây rửa miệng cho sạch."
"A a a a..." Diệp Mỹ Thi che phần đầu sưng vù, tiếng kêu gào thảm thiết của cô ta xen lẫn tiếng cốc nước thủy tinh rơi vỡ tan tành, vô cùng náo nhiệt.
Quản lý và bảo vệ của nhà hàng nhanh chóng chạy tới.
Quản lý nhíu mày hỏi "Thưa ba vị khách quý, xin hỏi các vị..."
"À, xin lỗi nhé " Diệp Đào Yêu đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào với quản lý "Trượt tay."
Quản lý "..."
Thưa cô, trông tôi có vẻ ngu ngốc lắm sao?
Nhưng mở nhà hàng làm ăn thì dù không ngu cũng phải giả ngụ
Anh ta cúi người với Diệp Đào Yêu "Không sao, người không bị thương là tốt rồi."
"..." Diệp Mỹ Thi tức giận tới mặt mày méo mó, gào lên với quản lý nhà hàng "Mắt anh mù rồi hả? Đầu tôi bị cô ta đập bị thương rồi này Anh còn không mau gọi báo cảnh sát cho tôi "
"Báo cảnh sát chẳng phải phiền toái lắm sao?" Diệp Đào Yêu khinh miệt liếc nhìn cô ta "Tôi nghe nói em vợ của ông già kia là trưởng phòng quản lý an ninh của bên cảnh sát, hay là để tôi giúp cô gọi thẳng cho vị trưởng phòng kia, các người có quan hệ họ hàng thế này, anh ta chắc chắn là sẽ chăm sóc các cô chu đáo lắm. Các cô thấy sao?"
"Mày mày mày..." Diệp Mỹ Thi bị những lời Diệp Đào Yêu nói làm cho tức giận tới mặt mày tái mét, cơ thể run lẩy bẩy như lá rụng trong gió lốc.
"Chị, thôi." Trên khuôn mặt Diệp Như Họa hiện lên chút sợ hãi, bèn ghé sát tai cô ta nói nhỏ "Nghe nói mụ sư tử nhà sếp Trương lợi hại lắm, nếu để em vợ của sếp Trương biết chuyện giữa chúng ta với ngài ấy, rồi truyền tới tai mụ sư tử cái kia thì chúng ta xong đời "
"Còn không tại nó ư?" Diệp Mỹ Thi trợn mắt trừng Diệp Đào Yêu, ánh mắt đầy vẻ oán độc "Nếu không phải nó không chịu giúp chúng ta, làm sao chúng ta tới mức phải đi hầu hạ lão già đó? Đều là do nó hại chúng ta, đều là do nó cả "
"Thôi chị ạ " Diệp Như Họa kéo Diệp Mỹ Thi ra ngoài "Chúng ta đi thôi, làm lớn chuyện cũng không tốt đẹp gì cho chúng ta hết, cứ nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi "
Diệp Như Họa nài ép mãi, cuối cùng mới kéo được Diệp Mỹ Thi đi.
Lâu Ngâm Tiêu trở lại từ lúc nào chẳng hay, anh nói với quản lý nhà hàng "Ghi sổ."
"Vâng, mời ngài tiếp tục dùng bữa, có việc gì xin cứ dặn bảo ạ " Quản lý nhà hàng gọi nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp mặt đất cho sạch, rồi cung kính khom người với hai người, sau đó lặng lẽ rút ra khỏi phòng.
Gặp hai con ngu khiến tâm tình vốn tốt đẹp của Diệp Đào Yêu hoàn toàn mất ráo.
Cô cúi đầu xuống, buồn bã ỉu xìụ
"Thế này là bị làm sao?" Lâu Ngâm Tiêu dựa lưng vào thành ghế, khẽ nhếch miệng "Ban nãy không phải còn sục sôi ý chí chiến đấu, hệt như một nữ chiến sĩ xinh đẹp ư? Lúc này sao như cà tím bị sương đánh ủ rũ vậy?"
"Hầy." Diệp Đào Yêu thở dài một hơi, nhận lấy cốc nước trái cây mà nhân viên phục vụ đưa tới, nhấp một hớp "Có quá nhiều kẻ ngu, lòng quá mệt mỏi "
Lâu Ngâm Tiêu khẽ cười "Dường như kẻ địch của cô rất nhiều?"
"Bọn họ là mấy chị họ hàng xa." Diệp Đào Yêu ỉu xìu đáp "Ba của bọn họ không làm ăn đàng hoàng, mà nhà thì rất nghèo, lúc nào cũng tới nhà tôi đòi tiền. Ba tôi không so đo mấy chuyện nhỏ vặt vãnh, thường xuyên cho tiền, cứu tế bọn họ. Sau đó ba tôi qua đời, anh trai tôi tiếp nhận Diệp Thị, ngày nào cũng bận sứt đầu mẻ trán. Bọn họ đi tìm anh trai tôi đòi tiền, bị anh tôi đuổi ra ngoài. Sau này tôi mới biết, bọn họ vì không có tiền trả thẻ tín dụng nên làm bồ nhí cho một lão già. Nghe những gì bọn họ nói thì khoản nợ này tính lên đầu tôi với anh trai tôi."
Trên đời này, phần lớn người đều thấu hiểu tình lý, nhưng cũng có không ít những kẻ ngu đần như Diệp Mỹ Thi và Diệp Như Họa.
Bọn họ cảm thấy người khác có tiền, cứu tế bọn họ là chuyện hiển nhiên, còn không cứu tế bọn họ chính là táng tận thiên lương.
Ví như truyện cười mà Diệp Đào Yêu được nghe kể hồi còn bé.
Một người đàn ông, sáng sớm hôm nào cũng cho một tên xin vài nghìn tệ.
Sau đó anh ta cưới vợ sinh con, không còn cho tiền tên ăn xin kia nữa.
/1552
|