Nhưng xét thấy cô không phải đối thủ của người ta... À, không, xét thấy người ta là ân nhân cứu mạng của mình, cô rộng lượng tỏ ý dù không nhịn được thì cô cũng phải nhịn xuống.
Ngủ
Giác quan thứ sáu nói cho Diệp Đào Yêu rất rõ ràng rằng người đàn ông kia thật sự không có ý đồ gì với cô, nên cô hoàn toàn yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Đào Yêu choàng tỉnh.
Ừm... Cảm giác rất tuyệt
Đây là thứ gì?
Diệp Đào Yêu nhắm mắt lại, hưởng thụ giơ lòng bàn tay lên sờ soạng trên thứ "trơn mượt như tơ lụa mà lại rộng rãi, vừa co dãn vừa rắn chắc" kia.
Sờ chốc lát, cô mới chịu từ từ mở mắt ra.
Hả hả hả... Ngực? Trong ngực?
Trong ngực đàn ông?
Diệp Đào Yêu càng lúc càng trợn to mắt, chuyện tối hôm qua dần hiện lên trong đầu cô.
"Có phải cảm giác rất tuyệt vời không?"
Diệp Đào Yêu còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ vang lên trên đầu cô.
"Đúng vậy, cảm giác rất tuyệt luôn " Diệp Đào Yêu thuận miệng đáp.
Ăn ngay nói thật là phẩm chất tốt nhất mà cô có.
A... Không đúng
Diệp Đào Yêu giật mình, cơn mơ ngủ lúc này tan biến, đầu óc tỉnh táo hoàn toàn.
Cô vội vã rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn... ôi xấu hổ quá
Tối hôm qua cô cô cô... không phải cô nằm áp sát mép giường sao?
Từ khi nào mà cô cô cô... chui vào trong ngực người đàn ông này vậy?
Lại còn ôm cổ người ta
Còn quấn chân người ta
Còn sờ ngực người ta nữa
Ôi... Không... Không phải... Không phải tối hôm qua anh ta còn mặc áo ngủ sao?
Ai tới nói cho cô biết từ khi nào trên người anh ta chỉ còn mỗi cái quần ngủ thôi?
"Anh anh anh anh anh anh..." Diệp Đào Yêu giơ hai tay chắn trước ngực, bò nhào xuống giường.
"Tôi tôi tôi tôi... tôi làm sao?" Lâu Ngâm Tiêu tốt tính học câu nói lắp của cô, chậm rãi ngồi dậy.
Đã lâu anh không được ngủ một giấc thoải mái thế này
Mặc dù có uống thuốc ngủ cũng không thể nào ngủ ngon và sâu như thế.
Người chưa từng mất ngủ thì vĩnh viễn không thể hiểu nỗi khổ của việc mất ngủ.
/1552
|