Khi Cố Sênh Ca lấy áo ngủ và một bộ trang phục công sở ra, Hạ Mặc Thần vẫn đang tiếp tục.
Hạ Mặc Thần ngước mắt nhìn cô “Cố Sênh Ca Mẹ kiếp da mặt cô dày quá mà Không biết xấu hổ chút nào à?”
“Yên tâm tổng giám đốc Hạ, anh cứ tiếp tục, coi như tôi chưa từng đến.”
Cố Sênh Ca vội vã rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng vừa định đóng cửa thì cổ tay bỗng bị giật mạnh lại.
Mắt Hạ Mặc Thần trợn lên đỏ vằn, anh ta nhìn chằm chằm vào vết cắn trên cổ cô “Cố Sênh Ca Đừng giả bộ trinh khiết liệt phụ trước mặt tôi Còn luôn miệng nói chưa từng tham vọng ”
“Không có chứng cứ thì đừng có vu cáo cho tôi Anh tưởng ai cũng giống anh sao?”
“Không có chứng cứ? Ha ha.”
Anh ta kéo cô đến phòng tắm, vạch cổ áo cô ra rồi chỉ lên vết cắn trên cổ nói “Đừng nói với tôi đây là vì muỗi cắn nhé ”
Anh ta nhắc nhở, Cố Sênh Ca mới nhìn vào trong gương, vết cắn trên cổ mình là do gã đàn ông xui xẻo kia cắn
Muốn mở miệng giải thích, nhưng dù có giải thích thì Hạ Mặc Thần sẽ nghe sao?
Cô ngước mắt nhìn lên ánh mắt tức giận của anh ta, trả lời một cách khinh thường “Đúng vậy, là do đàn ông cắn, rồi sao? Lẽ nào Hạ tổng còn muốn can thiệp vào chuyện tôi tìm trai sao? Lúc đầu khi kết hôn là ai đã nói, không được can thiệp vào cuộc sống của người khác Bây giờ anh có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của tôi Anh tự xem lại bản thân anh Trên cổ rốt cục có bao nhiêu vết cắn của phụ nữ ”
Nói xong cô lập tức đẩy Hạ Mặc Thần ra.
Đóng sập cửa lại rồi xuống lầụ
Đóng cửa xong thì tai cũng thanh tĩnh hơn.
Lúc này chị Tường đi vào, xót xa an ủi cô “Phu nhân, thiếu gia đối xử như vậy với cô đúng là quá đáng Cô nên nói với lão gia ”
“Không sao đâu chị Tường, muộn rồi, chị mau ngủ đi.”
“Còn phu nhân thì sao?”
“Tôi đi ngủ khách sạn.”
Dứt lời cô bèn bước ra ngoài.
Sau khi lên xe, cô để áo khoác lên ghế lái phụ, ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ tầng hai, ánh mắt thoáng lên một tia nhìn buồn bã.
Cô lái xe ra khỏi tiểu khụ
Sau khi Cố Sênh Ca bỏ đi không lâu, Hạ Mặc Thần cũng đuổi người phụ nữ kia xuống giường, “Mặc quần áo vào Cút ngay đi cho tôi Nhớ kỹ Chuyện hôm nay không được nói ra dù chỉ một chữ Nếu dám nói ra thì cô chắc chắn không có chỗ dung thân ở Bắc Thành ”
Trần Xán lập tức gật đầu “Sếp Hạ yên tâm, người ta chắc chắn sẽ không nói ra nửa lời, đừng giận mà, người ta vẫn còn có thể tiếp tục làm thỏa mãn anh.”
Giọng nói nũng nịu vừa dứt, anh ta liếc nhìn cô ta một cách chê bai, sau đó quăng chìa khóa xe ra ngoài quát “Cút ”
Thấy anh ta thật sự nổi giận, Trần Xán chỉ đành nhặt chìa khóa xe, sau đó mặc quần áo rồi lập tức rời đi.
Còn Hạ Mặc Thần đứng trước cửa sổ hút thuốc, cứ nghĩ đến sự khinh thường trong ánh mắt của Cố Sênh Ca, và cả vết cắn trên cổ cô là anh ta lại thấy khó chịu một cách vô cớ
Cố Sênh Ca lái xe đến ở một khách sạn cách công ty không xa.
Cô có tính ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng, mỗi lần công tác phải ở khách sạn thì sẽ đều tự mang theo đồ ngủ, thậm chí có lúc cô còn mang theo vỏ gối ga trải giường.
/299
|