Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 103 - Cực kỳ...anh tuấn

/115


Chuyện người tu tiên đến mấy nơi thô tục như thanh lâu là chuyện không thể chấp nhận được.Hà Sở Tiêu chắc chắn biết rõ điều này mà còn cố tình thực hiện

Bây giờ danh tiếng của hắn không ai là không biết,nếu bị phát hiện thì sẽ trở thành vết nhơ cả đời không thể xóa bỏ được

"Thằng nhóc này,ta phải đích thân bắt nó về dạy dỗ!!"

"Sư tôn,có thể là đệ ấy đến đó nghỉ ngơi thôi..."

Thẩm Hi Dao nổi giận đùng đùng,một mạch quay người bỏ đi.Tinh Tuyết Tuyết nhận thấy cơn lửa giận của y đã cao ngút trời nên không dám ngăn cản

Thẩm Hi Dao vừa ra tới cửa thì đột nhiên bị Linh Điệp ngăn lại.Vẻ mặt gã không mấy ngạc nhiên,nói:"Quý khách không nên xuống núi đâu, vì đây là..."

Còn chưa dứt câu thì một bàn tay đập thẳng vào trán Linh Điệp,khiến gã loạng choạng,suýt nữa thì ngã bịch về phía sau.Cũng may có Hạc Lộc tới kịp thời,bằng không chỉ sợ máy móc trong người gã hỏng hết

Hạc Lộc đỡ Linh Điệp dậy,nhìn dáng vẻ không được vui của y liền trở nên bối rối:"Ân nhân,cô sao vậy?Sáng giờ gặp chuyện gì sao?"

Thẩm Hi Dao không kịp trả lời,Linh Điệp đã nhanh tay nói trước:"Đây là tình tiết quan trọng, Hà Sở Tiêu đến thanh lâu là để có cuộc gặp gỡ tình cờ với Cầm Đình An".Gã xoa mũi:"Hai nam chính cần có thời gian bồi dưỡng tình cảm,không được phép xen vào đâu"

Chắc do cảm xúc Thẩm Hi Dao hơi bất ổn,quên mất tình tiết quan trọng này. Nhưng vậy thì đã sao, Cầm Đình An nay đã khác rồi,không còn hiền lành như trong nguyên tác,chắc gì đã chịu ngồi yên để Hà Sở Tiêu ngắm nhìn

Cầm Dương đã đọc trước nguyên tác,hắn không thích tiếp xúc với đàn ông,đảm bảo sẽ tìm đủ mọi cách tránh né tình tiết này

Mà chuyện vào thanh lâu kiểu này một khi bị phát hiện thì ngày trước ngày sau sẽ lan truyền khắp tu chân giới với tốc độ chóng mặt cho coi

Suy cho cùng y cũng phải đến kiểm tra xem tình hình

"Cầm Đình An đã không phải Cầm Đình An nữa,tình tiết quan trọng cách mấy cũng không diễn ra đâu". Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Vả lại ta sợ danh tiếng Áng Ngọc Phong bị ảnh hưởng bởi việc làm của hắn"

Linh Điệp lấy lý do bị ngã nên dựa vào vai Hạc Lộc,ai ngờ nghe Thẩm Hi Dao nói xong liền bật dậy,nheo mắt hoài nghi:"Lại như vậy rồi...Có chắc là vì sợ danh tiếng Áng Ngọc Phong bị ảnh hưởng không?"

Thẩm Hi Dao hơi khựng người,bất giác quay mặt đi

Là vì sợ Áng Ngọc Phong Ngũ Điệp Sơn bị điều tiếng sao?



Hay là vì y muốn...gặp hắn?

Y không rõ nữa

"Ta thân là phong chủ Áng Ngọc Phong,dĩ nhiên phải nghĩ cho nơi đây không dính tiếng xấu rồi".Thẩm Hi Dao nói

Linh Điệp đương nhiên biết y nghĩ gì,liền nói móc nói méo:"Chứ chẳng phải quý khách nhớ Hà Sở Tiêu quá nên muốn đến đó gặp trực tiếp hắn à?"

"Tại sao quan tâm nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng nhỉ?". Gã xua tay:"Thôi,nhân vật Cầm Đình An dù sao cũng gặp trục trặc ngoài ý muốn,quý khách muốn làm gì thì làm"

Linh Điệp nói xong thì chỉnh lại món trang sức hình con bướm trên đầu,tiếp đến chuyển sang ôm cánh tay Hạc

Lộc, cười nói:"Hạc Lộc cô nương,tôi vừa bị ân nhân của cô đánh đó. Bây giờ tôi nhức đầu quá,cô có th..."

Hạc Lộc chề môi, lườm Linh Điệp một cái,thẳng thừng hất bàn tay gã ra,phán một câu:"Đồ vô liêm sỉ"

Hạc Lộc quay người bỏ đi,Linh Điệp đuổi theo, liên tục lải nhải không buông

Thẩm Hi Dao nhìn theo,thở dài

Linh Điệp nói đúng

Y rõ ràng không thể ngừng mong nhớ vị đồ đệ luôn cười tươi dẫu lúc nào cũng đánh của năm xưa

Nhưng vì cớ nào mà y luôn tìm mọi cách phủ nhận

Câu "Sợ ảnh hưởng đến Áng Ngọc Phong" chỉ là cái cớ,y quả thật là đến vì Hà Sở Tiêu

Thẩm Hi Dao lưỡng lự giữa việc có nên đi hay không,nhất thời ngây người

Cùng lúc Tinh Tuyết Tuyết bước ra,thấy y như vậy thì lên tiếng gọi:"Sư tôn?"

Thẩm Hi Dao được kéo về hiện thực,bèn ho nhẹ:"Chuyện gì?"



Tinh Tuyết Tuyết nhỏ giọng, nói:"Người không khỏe sao ạ? Nếu vậy thì đừng xuống núi,đằng nào mấy ngày nữa A Tiêu cũng trở về thôi"

Thẩm Hi Dao nói:"Vi sư không sao,nhưng mặt mũi Áng Ngọc Phong không thể coi thường được"

Dứt câu y gọi Kha Nhã đến,nhảy lên rồi phóng xuống núi

Trấn dưới chân núi Ngũ Điệp Sơn không có hứng thú với mấy chốn phong nguyệt như vậy,thế nên căn bản không có thanh lâu nào.Vậy nơi Hà Sở Tiêu đang ở chắc hẳn nằm ở địa bàn của Mạn Đàm Tông

Đứng trước thanh lâu bậc nhất tu chân giới, tâm trạng Thẩm Hi Dao hơi hỗn loạn,song y rất nhanh giữ được bình tĩnh.Y búi cao tóc,quẹt lớp son trên môi rồi bước vào

Đương nhiên là hai tên canh cửa nhìn ra y là nữ nhân ngay,lập tức cản đường:"Nữ nhi không được vào đây, cô nương về nhà đi"

Thẩm Hi Dao sợ đánh người sẽ gây chú ý đến Mạn Đàm Tông,nhưng y cũng không muốn nhiều lời,ném cho mỗi kẻ một túi ngân lượng

"Ta tìm người,liệu hồn thì câm miệng"

Hai tên canh cửa nhận được tiền thì niềm nở hẳn ra, không ngăn cản y nữa

Vào bên trong lại gặp phải ma ma.Bà ta mở miệng định đuổi y về,song như ban nãy, một lượng vàng ném thẳng vào tay bà ta

"Giúp ta tìm người"

"Ây cô nương hào phóng quá...À chắc cô nương đến tìm phu quân đúng không?Ma ma tôi..."

Thẩm Hi Dao phất tay,giọng tức giận:"Phu quân cái gì?Bớt lắm lời đi!"

Ma ma gượng mặt, miễn cưỡng cười hỏi:"Vậy cô nương muốn tìm ai?"

"Một thiếu niên tầm hai mươi tuổi..."

Ma ma hỏi:"Chỉ nhiêu đó thôi sao?Hầy,cô nương làm khó ma ma tôi quá"

Thẩm Hi Dao ấp úng:"Mỗi khi cười lên rất tươi ...mặc y phục trắng, tóc búi cao,gương mặt cực kỳ...anh tuấn"

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status