Cả Ngũ Điệp Sơn dường bị náo loạn sau việc Thẩm Hi Dao chết.Chúc Hiểu Phong thân là chưởng môn cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng không ít
Hắn hủy hết các thỉnh cầu từ những người dân đến Ngũ Điệp Sơn, nếu cảm thấy nơi nào có yêu tà tác quái quá ghê gớm thì hắn sẽ phái đệ tử đi diệt trừ
Đệ tử của Chu Dương Phong đều được huấn luyện bài bản,hầu hết thông thạo kiếm pháp,việc bắt yêu quái nói dễ thì không chắc nhưng nói khó cũng không đúng
Về phần Chúc Hiểu Phong,hắn gạt hết mọi công việc sang một bên,đích thân qua Áng Ngọc Phong chăm sóc
Thẩm Hi Dao
Nam nữ khác biệt, tuy mọi hành động của hắn không quá ân cần nhưng cũng biểu hiện rõ sự quan tâm. Từ sau khi
Thẩm Hi Dao chết đi sống lại, Chúc Hiểu Phong trở nên trầm lặng hơn thường ngày rõ rệt
Về phần Lâm Mi Hoa và Tô Tư Mộc,hai người này liên tục thay nhau đúc thuốc cho Thẩm Hi Dao,sau đó còn cãi nhau về việc của Thiên Minh Quân
Thật sự là làm bệnh nhân của Ngũ Điệp Sơn rất là khổ sở
Lâm Mi Hoa thì dịu dàng miền bàn,nàng chăm sóc rất tận tình,cũng dường như bỏ hết nhiệm vụ mà sang đây.Trong suốt thời gian y nằm liệt giường thì nàng cũng ở Áng Ngọc Phong luôn mà không chịu về
Tô Tư Mộc dầu có ầm ĩ nhưng có vẻ đã không còn nhiều chuyện như trước. Tay gã khư khư cầm cây quạt,chốc chốc lại mở miệng như muốn nói gì đó,song rất nhanh thu lại ý định
Vì chuyện của Thẩm Hi Dao mà cả Ngũ Điệp Sơn bị trì trệ, nhìn cảnh ba vị phong chủ chen chúc trong căn phòng
Nhất Mị Ngọc Dao mà không biết nên khóc hay nên cười
Quả nhiên là người được cưng chiều nhất, cảm giác của Thẩm Hi Dao khi ấy vừa hạnh phúc vừa ấm áp,cũng bất giác vẽ ra nụ cười
Sau hai tháng nằm liệt giường, Thẩm Hi Dao cuối cùng cũng có thể đi lại, chỉ khi ấy Ngũ Điệp Sơn mới trở lại như thường ngày
Hạc Lộc trước đó muốn về ma tộc nhận tội,sợ sẽ làm liên lụy đến y,nhưng Linh Điệp một mực ngăn cản. Không cần nói cũng biết khi trở về sẽ không toàn mạng trở ra nữa
Khi ấy Hạc Lộc có hơi chần chừ,song cũng bởi có thêm Lâm Mi Hoa khuyên can nên nàng mới chấp nhận ở lại
Ngũ Điệp Sơn
Thấm thoát bốn năm cứ thế trôi qua,bốn người sống yên bình ở Áng Ngọc Phong.Riêng Thẩm Hi Dao vẫn thấy thiếu một người,đôi lúc buồn bã mà không thể nói với ai
Năm đó Thấm Hi Dao quậy một trận ở ma tộc mà đến giờ Thiên Minh Quân cũng không có động tĩnh gì.Nhờ vậy mà nhân tộc được an toàn
Sau ngày hôm đó Thẩm Hi Dao cứ sợ Thiên Minh Quân sẽ xem đó là lời khiêu chiến, kéo quân đến xâm chiến nhân tộc.Với sức mạnh của một ma vương thì việc đó dễ như trở bàn tay
Nhưng may là chuyện đó không xảy ra
Dù bên cạnh Thẩm Hi Dao có rất nhiều người quan tâm nhưng y vẫn không tài nào quên được vị đồ đệ Hà Sở
Tiêu năm nào
Y có loáng thoáng nghe được tin tức của hắn,song không nhiều.Cùng lắm là mấy lời khen về nhị đệ tử Áng Ngọc
Phong tài giỏi khiêm nhường
Tinh Tuyết Tuyết khi xuống núi làm nhiệm vụ cũng kể rằng mình đã gặp sư đệ. Lúc đó Hà Sở Tiêu đang rảnh rỗi nên đề nghị giúp Tinh Tuyết Tuyết hoàn thành nhanh nhiệm vụ
Hai người phối hợp cùng nhau diệt trừ yêu quái,từ đó được thiên hạ đặt cho cái danh "Áng Ngọc Song Tiễn"
Thẩm Hi Dao khi dạo chơi đã nghe qua cái danh này rồi.Ai nấy khi nhắc tới cũng tấm tắc khen ngợi.Cũng chẳng sai, chỉ nhờ hai cây cung mà yêu quái nào cũng tiêu diệt được
Áng Ngọc Song Tiễn này thường được người ta lấy ra làm tấm gương mà noi theo
Một Ngọc Nhiên lấp lánh như ban ngày
Một Chu Huyết huyền bí như ban đêm
Hai cây cung như hai thái cực khác nhau,song đều có chung chí hướng trừ gian diệt bạo
Hà Sở Tiêu thường xuyên giúp đỡ người khác không công nên rất được yêu mến.Quả nhiên suy cho cùng ngay từ đầu đã hắn không độc ác,căn bản vẫn muốn cứu người cứu đời,chẳng qua...
Thôi, không nói nữa
Ngày hôm đó y đi dạo xung quanh Áng Ngọc Phong như thường lệ,bất chợt phát hiện Tinh Tuyết Tuyết ngồi trong phòng với một lá thư,sắc mặt vô cùng hớn hở
Bình thường các lá thư gửi đến Áng Ngọc Phong đều là của Chúc Hiểu Phong,nếu không phải nhiệm vụ thì cũng là có chuyện cấp bách, không thể nào Tinh Tuyết Tuyết lại vui vẻ thế này được
Hơn nữa nếu là Chúc Hiểu Phong đưa thì cô nhóc phải đem đến cho y ngay chứ, không thể nào giữ đọc trước được.Điều này không khỏi khiến y tò mò
"Có chuyện gì vui sao?" Thẩm Hi Dao tiến lại,hỏi
Tinh Tuyết Tuyết không có ý định giấu giếm,khoe ngay cho y xem:"Sư tôn, thư từ A Tiêu gửi đến,đệ ấy nói đang sắp xếp trở về Áng Ngọc Phong"
Bao năm rồi,Hà Sở Tiêu chưa từng gửi cho Thẩm Hi Dao một chút thư từ nào, mọi chuyện y biết về hắn cũng chỉ nhờ tin tức của thị trấn dưới núi
Bây giờ hắn đã gửi thư,nhưng không phải dành cho y
Mà khi hắn trở về rồi thì tình tiết quan trọng sẽ xảy đến,hai sư đồ chắc chắn sẽ không còn nhiều thời gian trò chuyện với nhau nữa
Nhưng rõ ràng là y tỏ ra hờ hững với hắn trước, là y liên tục giận cá chém thớt lên người hắn, là y để nỗi sợ chiếm đoạt
Lần đầu tiên gặp hắn,y vẫn còn dịu dàng,nhưng từ khi cơn ác mộng như con thú đói khát không ngừng ập đến,khiến y luôn cảm thấy bất an,nơm nớp lo sợ
Để rồi y không còn thiết tha lấy điểm thiện cảm từ hắn nữa,dẫn tới hai sư đồ ngày một xa cách
Làm sao trách hắn được...
Thẩm Hi Dao tỏ vẻ không quan tâm,nói:"Đi mấy năm không thấy tăm hơi...hừ, lớn rồi nên muốn làm gì thì làm.Sở
Tiêu có nói mình đang ở đâu không?"
Nụ cười trên môi Tinh Tuyết Tuyết lập tức tắt ngấm,chuyển sang gượng gạo, nói: "Đệ ấy nói...đệ ấy nói"
Thẩm Hi Dao nhướng mày,gặn hỏi:"Nói gì?"
Tinh Tuyết Tuyết gãi đầu,giọng điệu miễn cưỡng: "Đệ ấy nói mình đang thanh lâu...
Hắn hủy hết các thỉnh cầu từ những người dân đến Ngũ Điệp Sơn, nếu cảm thấy nơi nào có yêu tà tác quái quá ghê gớm thì hắn sẽ phái đệ tử đi diệt trừ
Đệ tử của Chu Dương Phong đều được huấn luyện bài bản,hầu hết thông thạo kiếm pháp,việc bắt yêu quái nói dễ thì không chắc nhưng nói khó cũng không đúng
Về phần Chúc Hiểu Phong,hắn gạt hết mọi công việc sang một bên,đích thân qua Áng Ngọc Phong chăm sóc
Thẩm Hi Dao
Nam nữ khác biệt, tuy mọi hành động của hắn không quá ân cần nhưng cũng biểu hiện rõ sự quan tâm. Từ sau khi
Thẩm Hi Dao chết đi sống lại, Chúc Hiểu Phong trở nên trầm lặng hơn thường ngày rõ rệt
Về phần Lâm Mi Hoa và Tô Tư Mộc,hai người này liên tục thay nhau đúc thuốc cho Thẩm Hi Dao,sau đó còn cãi nhau về việc của Thiên Minh Quân
Thật sự là làm bệnh nhân của Ngũ Điệp Sơn rất là khổ sở
Lâm Mi Hoa thì dịu dàng miền bàn,nàng chăm sóc rất tận tình,cũng dường như bỏ hết nhiệm vụ mà sang đây.Trong suốt thời gian y nằm liệt giường thì nàng cũng ở Áng Ngọc Phong luôn mà không chịu về
Tô Tư Mộc dầu có ầm ĩ nhưng có vẻ đã không còn nhiều chuyện như trước. Tay gã khư khư cầm cây quạt,chốc chốc lại mở miệng như muốn nói gì đó,song rất nhanh thu lại ý định
Vì chuyện của Thẩm Hi Dao mà cả Ngũ Điệp Sơn bị trì trệ, nhìn cảnh ba vị phong chủ chen chúc trong căn phòng
Nhất Mị Ngọc Dao mà không biết nên khóc hay nên cười
Quả nhiên là người được cưng chiều nhất, cảm giác của Thẩm Hi Dao khi ấy vừa hạnh phúc vừa ấm áp,cũng bất giác vẽ ra nụ cười
Sau hai tháng nằm liệt giường, Thẩm Hi Dao cuối cùng cũng có thể đi lại, chỉ khi ấy Ngũ Điệp Sơn mới trở lại như thường ngày
Hạc Lộc trước đó muốn về ma tộc nhận tội,sợ sẽ làm liên lụy đến y,nhưng Linh Điệp một mực ngăn cản. Không cần nói cũng biết khi trở về sẽ không toàn mạng trở ra nữa
Khi ấy Hạc Lộc có hơi chần chừ,song cũng bởi có thêm Lâm Mi Hoa khuyên can nên nàng mới chấp nhận ở lại
Ngũ Điệp Sơn
Thấm thoát bốn năm cứ thế trôi qua,bốn người sống yên bình ở Áng Ngọc Phong.Riêng Thẩm Hi Dao vẫn thấy thiếu một người,đôi lúc buồn bã mà không thể nói với ai
Năm đó Thấm Hi Dao quậy một trận ở ma tộc mà đến giờ Thiên Minh Quân cũng không có động tĩnh gì.Nhờ vậy mà nhân tộc được an toàn
Sau ngày hôm đó Thẩm Hi Dao cứ sợ Thiên Minh Quân sẽ xem đó là lời khiêu chiến, kéo quân đến xâm chiến nhân tộc.Với sức mạnh của một ma vương thì việc đó dễ như trở bàn tay
Nhưng may là chuyện đó không xảy ra
Dù bên cạnh Thẩm Hi Dao có rất nhiều người quan tâm nhưng y vẫn không tài nào quên được vị đồ đệ Hà Sở
Tiêu năm nào
Y có loáng thoáng nghe được tin tức của hắn,song không nhiều.Cùng lắm là mấy lời khen về nhị đệ tử Áng Ngọc
Phong tài giỏi khiêm nhường
Tinh Tuyết Tuyết khi xuống núi làm nhiệm vụ cũng kể rằng mình đã gặp sư đệ. Lúc đó Hà Sở Tiêu đang rảnh rỗi nên đề nghị giúp Tinh Tuyết Tuyết hoàn thành nhanh nhiệm vụ
Hai người phối hợp cùng nhau diệt trừ yêu quái,từ đó được thiên hạ đặt cho cái danh "Áng Ngọc Song Tiễn"
Thẩm Hi Dao khi dạo chơi đã nghe qua cái danh này rồi.Ai nấy khi nhắc tới cũng tấm tắc khen ngợi.Cũng chẳng sai, chỉ nhờ hai cây cung mà yêu quái nào cũng tiêu diệt được
Áng Ngọc Song Tiễn này thường được người ta lấy ra làm tấm gương mà noi theo
Một Ngọc Nhiên lấp lánh như ban ngày
Một Chu Huyết huyền bí như ban đêm
Hai cây cung như hai thái cực khác nhau,song đều có chung chí hướng trừ gian diệt bạo
Hà Sở Tiêu thường xuyên giúp đỡ người khác không công nên rất được yêu mến.Quả nhiên suy cho cùng ngay từ đầu đã hắn không độc ác,căn bản vẫn muốn cứu người cứu đời,chẳng qua...
Thôi, không nói nữa
Ngày hôm đó y đi dạo xung quanh Áng Ngọc Phong như thường lệ,bất chợt phát hiện Tinh Tuyết Tuyết ngồi trong phòng với một lá thư,sắc mặt vô cùng hớn hở
Bình thường các lá thư gửi đến Áng Ngọc Phong đều là của Chúc Hiểu Phong,nếu không phải nhiệm vụ thì cũng là có chuyện cấp bách, không thể nào Tinh Tuyết Tuyết lại vui vẻ thế này được
Hơn nữa nếu là Chúc Hiểu Phong đưa thì cô nhóc phải đem đến cho y ngay chứ, không thể nào giữ đọc trước được.Điều này không khỏi khiến y tò mò
"Có chuyện gì vui sao?" Thẩm Hi Dao tiến lại,hỏi
Tinh Tuyết Tuyết không có ý định giấu giếm,khoe ngay cho y xem:"Sư tôn, thư từ A Tiêu gửi đến,đệ ấy nói đang sắp xếp trở về Áng Ngọc Phong"
Bao năm rồi,Hà Sở Tiêu chưa từng gửi cho Thẩm Hi Dao một chút thư từ nào, mọi chuyện y biết về hắn cũng chỉ nhờ tin tức của thị trấn dưới núi
Bây giờ hắn đã gửi thư,nhưng không phải dành cho y
Mà khi hắn trở về rồi thì tình tiết quan trọng sẽ xảy đến,hai sư đồ chắc chắn sẽ không còn nhiều thời gian trò chuyện với nhau nữa
Nhưng rõ ràng là y tỏ ra hờ hững với hắn trước, là y liên tục giận cá chém thớt lên người hắn, là y để nỗi sợ chiếm đoạt
Lần đầu tiên gặp hắn,y vẫn còn dịu dàng,nhưng từ khi cơn ác mộng như con thú đói khát không ngừng ập đến,khiến y luôn cảm thấy bất an,nơm nớp lo sợ
Để rồi y không còn thiết tha lấy điểm thiện cảm từ hắn nữa,dẫn tới hai sư đồ ngày một xa cách
Làm sao trách hắn được...
Thẩm Hi Dao tỏ vẻ không quan tâm,nói:"Đi mấy năm không thấy tăm hơi...hừ, lớn rồi nên muốn làm gì thì làm.Sở
Tiêu có nói mình đang ở đâu không?"
Nụ cười trên môi Tinh Tuyết Tuyết lập tức tắt ngấm,chuyển sang gượng gạo, nói: "Đệ ấy nói...đệ ấy nói"
Thẩm Hi Dao nhướng mày,gặn hỏi:"Nói gì?"
Tinh Tuyết Tuyết gãi đầu,giọng điệu miễn cưỡng: "Đệ ấy nói mình đang thanh lâu...
/115
|