Thẩm Hi Dao mở mắt, thấy trước mặt là trần nhà quen thuộc ở Áng Ngọc Phong thì thấy trong lòng trở nên nhẹ nhõm hơn.Y đã thoát khỏi mộng cảnh rồi
Y lại nhắm mắt,nhớ lại chuyện ban nãy mà không khỏi bực tức.Hệ thống nghĩ sao mà đưa ra thử thách không có chút tình người nào như vậy chứ
Giết Hà Sở Tiêu sao?Y không làm được
Y thà tự sát còn hơn giết một Hà Sở Tiêu vô tội.Vào khoảnh khắc y đối diện với đôi mắt dẫu lấm lem máu nhưng lấp lánh như viên ngọc sáng,y biết rằng mình không thể xuống tay
Hà Sở Tiêu vốn chỉ là một đứa trẻ ung dung tự tại,lẽ ra nên được sống một cuộc đời hạnh phúc an nhàn.Nhưng vì sự ghen tị của kẻ khác mà hết lần này đến lần khác cuộc đời của hắn bị xáo trộn
Hà Sở Tiêu vô tội...
Thẩm Hi Dao thở dài một hơi,do cơ thể trước đó đã bị Thiên Minh Quân hành hạ mà đã trở nên mệt rã rời. Y không thèm cử động nữa,thầm định ngủ một giấc để lấy lại sức
Không ngờ có tiếng lục đục truyền tới,Thẩm Hi Dao nghe thấy nên quay sang nhìn. Cơ mà cố y trước đó đã bị siết bằng lực rất mạnh,bởi vậy mỗi nhúc nhích đều rất khó khăn
"Quý khách cứ nằm đó đi, nếu không tiện cử động thì tốt nhất là đừng làm"
Một giọng nam vang lên,không cần nói cũng biết là ai.Thẩm Hi Dao nhớ đến chuyện ban nãy,cất giọng chất vấn:
"Hệ thống các ngươi làm ăn kì cục vậy? Đưa ra thử thách khó nhằn quá rồi"
Linh Điệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,giọng nói có phần phấn khích:"Vượt qua là được rồi.Quý khách có thấy khó không?Kể lại toàn bộ cho tôi nghe đi.Tôi không phụ trách phần này nên không được chứng kiến trực tiếp"
Thẩm Hi Dao nói bằng giọng khàn khàn:"Ngươi không biết sao?Hừ,hệ thống bắt ta phải chính tay dùng thanh kiếm của Hà Sở Tiêu để giết hắn đó"
Y nói tiếp: "Có tận hai Hà Sở Tiêu.Ta bị ma vương Hà Sở Tiêu hành cho sống dở chết dở,suýt nữa thì chết luôn trong mộng cảnh"
Linh Điệp hỏi:"Sau đó thì sao?"
Thẩm Hi Dao nói:"Ta được cậu thiếu niên Hà Sở Tiêu giúp...".Đoạn y ngập ngừng:"Nhưng hắn lại tình nguyện để ta giết hắn.Ta ấy à,đối với ma vương lạnh lùng vô tình thì còn có thể,nhưng đối với cậu thiếu niên thì ta...thật sự không nỡ"
"Thế là ta tự sát luôn"
Câu cuối cùng của y bình thản lạ thường,dường như không hề cảm thấy hối hận về việc mình vừa làm.Y vốn sợ đau,sợ chết,nhưng vẫn chọn cách tự kết liễu bản thân còn hơn là giết Hà Sở Tiêu
Linh Điệp xoa cằm,ánh mắt có phần xa xăm,nói:"Cậu thiếu niên Hà Sở Tiêu tình nguyện để quý khách giết hắn ư?
Kì lạ quá trời"
Gã đặt tay lên ấn đường,nhắm mắt lại, nói:"Đáng ra cả hai Hà Sở Tiêu đều phải cùng nhau hành hạ Thẩm Hi Dao, làm gì có chuyện tự nguyện bị giết. Bên máy chủ chắc có vấn đề rồi,để tôi kiểm tra đã"
Dứt câu thì Linh Điệp cũng rơi vào trạng trái mất nhận thức, hai con ngươi đã chạy đâu mất tiêu,chỉ còn lại hai tròng mắt trắng dã
Thẩm Hi Dao đã quá mệt rồi,cứ nằm đó mà không có ý định hỏi thêm
Hình ảnh nữ tử ôm đứa con ngồi khóc trong biển máu thoáng xuất hiện trong tâm trí Thẩm Hi Dao.Trong giây phút đó trái tim y lại đau nhói lên,đập nhanh liên tục
Nếu y không đoán sai thì nữ tử kia là mẫu thân của Hà Sở Tiêu,còn đứa bé trong tay nàng ta là chính hắn
Nếu vậy đoạn kí ức khi ở ma tộc không hề sai tí nào.Thẩm Hi Dao đã thật sự giết cả một môn phái,và hơn hết là giết mẫu thân Hà Sở Tiêu
Bảo sao Hà Sở Tiêu ghét Thẩm Hi Dao đến vậy,quyết tâm không tha cho kẻ này bằng bất cứ giá nào
Sau một lúc đứng hình,con ngươi của Linh Điệp cuối cùng cũng nhảy xuống,giúp gã khôi dáng vẻ thường ngày, nói:"Ma vương Hà Sở Tiêu là nhân vật của nguyên tác,còn thiếu niên Hà Sở Tiêu là nhân vật của kiếp này.Nếu đúng ra thì cả hai nên mang nỗi hận thấu xương dành cho Thẩm Hi Dao"
Thoáng dừng chút,hắn nhìn y nói tiếp:"Nhưng có vẻ kiếp này Hà Sở Tiêu đã có rất nhiều thiện cảm với quý khách nên trong mộng cảnh hắn mới không nỡ ra tay"
Linh Điệp thu tay về,cười nói:"Dấu hiệu rất tốt, Hà Sở Tiêu trong mộng cảnh không giết quý khách đồng nghĩa với việc sau này cũng sẽ không giết"
Thẩm Hi Dao gượng dậy,tức giận hỏi:"Tại sao hệ thống bắt ta phải giết Hà Sở Tiêu?Giỡn mặt hả?!"
Linh Điệp thấy y chưa hồi phục sức khỏe nên vội chạy lại đỡ,nói:"Tôi không có trách nhiệm về chuyện này đâu,mộng cảnh do bên máy chủ đưa ra,tôi chỉ phụ trách bên cạnh quý khách thôi"
Xương lưng của Thẩm Hi Dao đã bị gãy nghiêm trọng,vừa cựa quậy liền đau đớn không thể kiểm soát được.Y cố gắng không khóc,nằm lại xuống giường
Linh Điệp đợi y đã nằm ngay ngắn rồi mới nói tiếp:"Chẳng phải quý khách thắc mắc về bức họa trong căn phòng của Thiên Minh Quân sao?Hệ thống giúp quý khách giải đáp thắc mắc đó"
Thẩm Hi Dao nghiến răng:"Giải đáp thắc mắc có cần tàn nhẫn như thế đâu,ta ghét..."
Còn chưa nói xong thì trái tim lẫn đầu óc y trở nên đau nhói,Thẩm Hi Dao nhất thời không thích nghi kịp, rên thành tiếng
"Um...tim ta...đau...đau quá..."
Linh Điệp biến sắc,vội vội vàng vàng tiến lại kiểm tra:"Sao vậy? Độc lại tái phát rồi...từ từ, tôi gọi người của Thanh Hà Phong đến ngay đây"
Gã nói xong thì lật đật chạy nhanh như vậy ra ngoài.Riêng Thẩm Hi Dao thì đầu óc bắt đầu mơ hồ,mọi thứ trước mặt đều không còn rõ nữa
"Hức...đau...đau...đau...hức..."
Không bao lâu sau thì Tô Tư Mộc cùng Linh Điệp bước vào. Nét mặt Tô Tư Mộc không giấu được sự mừng rỡ đan xen lo lăng
"Ngọc Dao,muội tỉnh rồi hả?"
Tô Tư Mộc ngồi xuống giường ,đặt ngón tay lên ấn đường của y,truyền linh lực vào để cơn đau giảm xuống. Tô Tư Mộc nói:"Sư huynh tìm được thuốc giải rồi,muội sẽ không còn đau nữa đâu"
Chưa bao giờ Tô Tư Mộc lại nói chuyện với Thẩm Hi Dao một cách nhẹ nhàng như vậy.Một phen thập tử nhất sinh của y đã dọa gã rồi
Gã không dám mạnh miệng nữa,gã không muốn chọc giận y nữa.Gã muốn vị sư muội này sống lại,mạnh khỏe để có thể dùng Nhị Thập Thất đánh gã.Gã sẽ không phản kháng nữa
Chỉ cần muội tỉnh lại
Y lại nhắm mắt,nhớ lại chuyện ban nãy mà không khỏi bực tức.Hệ thống nghĩ sao mà đưa ra thử thách không có chút tình người nào như vậy chứ
Giết Hà Sở Tiêu sao?Y không làm được
Y thà tự sát còn hơn giết một Hà Sở Tiêu vô tội.Vào khoảnh khắc y đối diện với đôi mắt dẫu lấm lem máu nhưng lấp lánh như viên ngọc sáng,y biết rằng mình không thể xuống tay
Hà Sở Tiêu vốn chỉ là một đứa trẻ ung dung tự tại,lẽ ra nên được sống một cuộc đời hạnh phúc an nhàn.Nhưng vì sự ghen tị của kẻ khác mà hết lần này đến lần khác cuộc đời của hắn bị xáo trộn
Hà Sở Tiêu vô tội...
Thẩm Hi Dao thở dài một hơi,do cơ thể trước đó đã bị Thiên Minh Quân hành hạ mà đã trở nên mệt rã rời. Y không thèm cử động nữa,thầm định ngủ một giấc để lấy lại sức
Không ngờ có tiếng lục đục truyền tới,Thẩm Hi Dao nghe thấy nên quay sang nhìn. Cơ mà cố y trước đó đã bị siết bằng lực rất mạnh,bởi vậy mỗi nhúc nhích đều rất khó khăn
"Quý khách cứ nằm đó đi, nếu không tiện cử động thì tốt nhất là đừng làm"
Một giọng nam vang lên,không cần nói cũng biết là ai.Thẩm Hi Dao nhớ đến chuyện ban nãy,cất giọng chất vấn:
"Hệ thống các ngươi làm ăn kì cục vậy? Đưa ra thử thách khó nhằn quá rồi"
Linh Điệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,giọng nói có phần phấn khích:"Vượt qua là được rồi.Quý khách có thấy khó không?Kể lại toàn bộ cho tôi nghe đi.Tôi không phụ trách phần này nên không được chứng kiến trực tiếp"
Thẩm Hi Dao nói bằng giọng khàn khàn:"Ngươi không biết sao?Hừ,hệ thống bắt ta phải chính tay dùng thanh kiếm của Hà Sở Tiêu để giết hắn đó"
Y nói tiếp: "Có tận hai Hà Sở Tiêu.Ta bị ma vương Hà Sở Tiêu hành cho sống dở chết dở,suýt nữa thì chết luôn trong mộng cảnh"
Linh Điệp hỏi:"Sau đó thì sao?"
Thẩm Hi Dao nói:"Ta được cậu thiếu niên Hà Sở Tiêu giúp...".Đoạn y ngập ngừng:"Nhưng hắn lại tình nguyện để ta giết hắn.Ta ấy à,đối với ma vương lạnh lùng vô tình thì còn có thể,nhưng đối với cậu thiếu niên thì ta...thật sự không nỡ"
"Thế là ta tự sát luôn"
Câu cuối cùng của y bình thản lạ thường,dường như không hề cảm thấy hối hận về việc mình vừa làm.Y vốn sợ đau,sợ chết,nhưng vẫn chọn cách tự kết liễu bản thân còn hơn là giết Hà Sở Tiêu
Linh Điệp xoa cằm,ánh mắt có phần xa xăm,nói:"Cậu thiếu niên Hà Sở Tiêu tình nguyện để quý khách giết hắn ư?
Kì lạ quá trời"
Gã đặt tay lên ấn đường,nhắm mắt lại, nói:"Đáng ra cả hai Hà Sở Tiêu đều phải cùng nhau hành hạ Thẩm Hi Dao, làm gì có chuyện tự nguyện bị giết. Bên máy chủ chắc có vấn đề rồi,để tôi kiểm tra đã"
Dứt câu thì Linh Điệp cũng rơi vào trạng trái mất nhận thức, hai con ngươi đã chạy đâu mất tiêu,chỉ còn lại hai tròng mắt trắng dã
Thẩm Hi Dao đã quá mệt rồi,cứ nằm đó mà không có ý định hỏi thêm
Hình ảnh nữ tử ôm đứa con ngồi khóc trong biển máu thoáng xuất hiện trong tâm trí Thẩm Hi Dao.Trong giây phút đó trái tim y lại đau nhói lên,đập nhanh liên tục
Nếu y không đoán sai thì nữ tử kia là mẫu thân của Hà Sở Tiêu,còn đứa bé trong tay nàng ta là chính hắn
Nếu vậy đoạn kí ức khi ở ma tộc không hề sai tí nào.Thẩm Hi Dao đã thật sự giết cả một môn phái,và hơn hết là giết mẫu thân Hà Sở Tiêu
Bảo sao Hà Sở Tiêu ghét Thẩm Hi Dao đến vậy,quyết tâm không tha cho kẻ này bằng bất cứ giá nào
Sau một lúc đứng hình,con ngươi của Linh Điệp cuối cùng cũng nhảy xuống,giúp gã khôi dáng vẻ thường ngày, nói:"Ma vương Hà Sở Tiêu là nhân vật của nguyên tác,còn thiếu niên Hà Sở Tiêu là nhân vật của kiếp này.Nếu đúng ra thì cả hai nên mang nỗi hận thấu xương dành cho Thẩm Hi Dao"
Thoáng dừng chút,hắn nhìn y nói tiếp:"Nhưng có vẻ kiếp này Hà Sở Tiêu đã có rất nhiều thiện cảm với quý khách nên trong mộng cảnh hắn mới không nỡ ra tay"
Linh Điệp thu tay về,cười nói:"Dấu hiệu rất tốt, Hà Sở Tiêu trong mộng cảnh không giết quý khách đồng nghĩa với việc sau này cũng sẽ không giết"
Thẩm Hi Dao gượng dậy,tức giận hỏi:"Tại sao hệ thống bắt ta phải giết Hà Sở Tiêu?Giỡn mặt hả?!"
Linh Điệp thấy y chưa hồi phục sức khỏe nên vội chạy lại đỡ,nói:"Tôi không có trách nhiệm về chuyện này đâu,mộng cảnh do bên máy chủ đưa ra,tôi chỉ phụ trách bên cạnh quý khách thôi"
Xương lưng của Thẩm Hi Dao đã bị gãy nghiêm trọng,vừa cựa quậy liền đau đớn không thể kiểm soát được.Y cố gắng không khóc,nằm lại xuống giường
Linh Điệp đợi y đã nằm ngay ngắn rồi mới nói tiếp:"Chẳng phải quý khách thắc mắc về bức họa trong căn phòng của Thiên Minh Quân sao?Hệ thống giúp quý khách giải đáp thắc mắc đó"
Thẩm Hi Dao nghiến răng:"Giải đáp thắc mắc có cần tàn nhẫn như thế đâu,ta ghét..."
Còn chưa nói xong thì trái tim lẫn đầu óc y trở nên đau nhói,Thẩm Hi Dao nhất thời không thích nghi kịp, rên thành tiếng
"Um...tim ta...đau...đau quá..."
Linh Điệp biến sắc,vội vội vàng vàng tiến lại kiểm tra:"Sao vậy? Độc lại tái phát rồi...từ từ, tôi gọi người của Thanh Hà Phong đến ngay đây"
Gã nói xong thì lật đật chạy nhanh như vậy ra ngoài.Riêng Thẩm Hi Dao thì đầu óc bắt đầu mơ hồ,mọi thứ trước mặt đều không còn rõ nữa
"Hức...đau...đau...đau...hức..."
Không bao lâu sau thì Tô Tư Mộc cùng Linh Điệp bước vào. Nét mặt Tô Tư Mộc không giấu được sự mừng rỡ đan xen lo lăng
"Ngọc Dao,muội tỉnh rồi hả?"
Tô Tư Mộc ngồi xuống giường ,đặt ngón tay lên ấn đường của y,truyền linh lực vào để cơn đau giảm xuống. Tô Tư Mộc nói:"Sư huynh tìm được thuốc giải rồi,muội sẽ không còn đau nữa đâu"
Chưa bao giờ Tô Tư Mộc lại nói chuyện với Thẩm Hi Dao một cách nhẹ nhàng như vậy.Một phen thập tử nhất sinh của y đã dọa gã rồi
Gã không dám mạnh miệng nữa,gã không muốn chọc giận y nữa.Gã muốn vị sư muội này sống lại,mạnh khỏe để có thể dùng Nhị Thập Thất đánh gã.Gã sẽ không phản kháng nữa
Chỉ cần muội tỉnh lại
/115
|