Hà Sở Tiêu tức giận túm tóc Thẩm Hi Dao,hỏi lại:"Ngươi trả lời đi! Ta tha cho ngươi thì ai tha cho ta!Hả!Ngươi nói đi,Thẩm Hi Dao!"
Thẩm Hi Dao bị cơn đau hành hạ đến mức đầu óc trở nên mơ hồ,không nghe rõ lời Hà Sở Tiêu vừa nói,chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng
Rốt cuộc tại sao thế này?
Đây không còn là giấc mộng mà y thường thấy nữa. Tất cả đều rất chân thật.Viễn cảnh mà y không muốn gặp lại thì nay vẫn diễn ra theo cách tàn nhẫn hơn
Tại sao y phải chịu đựng những chuyện này?
Hà Sở Tiêu nhướng mày,thẳng thừng ném Thẩm Hi Dao xuống thêm lần nữa.Đầu y đập xuống nền đất,ngay lập tức chảy máu
"Hức..."
Hắn sau đó cầm bàn chân y lên,không nói không rằng bẻ ngược ra phía sau
"Aaaa...!"
Thẩm Hi Dao thật sự đã nếm được cảm giác sống không bằng chết rồi.Vào thời khắc này y thà bị Hà Sở Tiêu giết ngay tại chỗ thay vì phải chịu sự tra tấn giày vò này
"Đừng mà đừng mà!Ngươi đừng mà! Tha cho ta đi..."
"Sở Tiêu Sở Tiêu,ta biết lỗi rồi...ta biết lỗi rồi..."
[Hệ thống nhắc nhở:Muốn mau chóng kết thúc phải giết Hà Sở Tiêu.Thanh kiếm đã được hỗ trợ, nằm ngay trước mặt]
Chợt nhớ ra việc chính phải làm,Thẩm Hi Dao cố vận hết sức lết đến chỗ thanh kiếm mà hệ thống đã đưa ra trước đó.Y nhìn thanh kiếm mà muốn khóc lần nữa
Đây là thanh kiếm hết sức tầm thường mà y đã cho Hà Sở Tiêu sử dụng trong suốt thời gian hắn làm đệ tử của
Áng Ngọc Phong
Hệ thống muốn y dùng thanh kiếm của Hà Sở Tiêu để giết hắn sao?
Y không có nhiều thời gian nghĩ ngợi,y không thể chịu đựng giây phút này thêm nữa.Thẩm Hi Dao nhanh tay cầm thanh kiếm kia lên,dự định một nhát đâm Hà Sở Tiêu rồi rời khỏi đây
Ai ngờ Hà Sở Tiêu trông thấy hành động của y thì càng tức giận hơn,một phát dùng chân đạp vào bàn tay đang cố với tới thanh kiếm kia
"Rơi vào tay ta rồi thì đừng hòng thoát"
Nói đoạn Hà Sở Tiêu cúi người,bóp cố Thấm Hi Dao nâng lên:"Thấm Hi Dao,có phải ngươi ngồi trên cao quá lâu nên quên mất bản thân trước đó cũng đã từng không khác gì con chó,đúng không?"
Thẩm Hi Dao dùng bàn tay duy nhất còn có thể cử động mà vùng vẫy.Hà Sở Tiêu siết cổ y rất chặt,dồn mọi ủy khuất trước nay mình phải chịu lên người y
Thẩm Hi Dao đau đớn cùng cực. Cả hai chân bị bẻ ngược, một cánh tay bị xé rách,cuối cùng bị Hà Sở Tiêu bóp cổ.Còn một cánh tay cũng không làm được gì
Y cố hết sức bấu vào bàn tay Hà Sở Tiêu,bấu đến bật máu.Hắn dĩ nhiên không vui,nghiến răng rồi ném mạnh y xuống đất
"Khốn khiếp!Dám làm ta bị thương"
Lưng Thẩm Hi Dao đập xuống đất, khiến y không tự chủ được mà rên nhẹ.Đồng thời tù miệng phun ra một búng máu
Cơ thể y mệt rã rời, ngay cả một chút sức lực cũng không còn nữa, chỉ nằm im mà không thể ngồi dậy. Bây giờ y đi lấy thanh kiếm kia là chuyện bất khả thi
Bên này Hà Sở Tiêu lau máu trên bàn tay,sau đó tiến lại,nhấn đầu Thẩm Hi Dao xuống đất
"Thẩm Hi Dao,ngươi nghĩ mình là ai?Một tông sư luôn xem chúng sinh là mục tiêu?Ha....Nực cười quá.Ngươi không xem mạng người ra gì cả.Ngươi có tư cách gì?"
"Nhờ cái câu 'cứu vớt chúng sinh' của ngươi mà biết bao nhiêu người đã mất mạng rồi? Từ Tuyết Tuyết sư tỷ,mẫu thân ta, mấy trăm mạng người của Thánh Tông Đường, Lâm Mi Hoạ,Chúc Hiểu Phong, Tô Tư Mộc cũng vì ngươi mà lâm bệnh nặng.Ngay cả ta cũng đã từng chết dưới tay ngươi"
"Thẩm Hi Dao,ngươi..."
Hà Sở Tiêu còn chưa nói xong thì đột nhiên khựng lại,hai mắt mở tròn,bàn tay thả lỏng,buông Thẩm Hi Dao xuống.Y gắng gượng chống tay ngồi dậy,thầm dự định phải mau chấm dứt chuyện này
Nhưng khi quay người, cảnh trước mặt khiến y không thể tin vào mắt mình
Giữa ngực Hà Sở Tiêu có một thanh kiếm đâm xuyên qua,nét mặt của hắn vẫn không giấu được sự ngạc nhiên
Ánh kiếm lạnh lẽo,sau đó dứt khoát rút ra.Máu chảy,biến bầu không khí vô cùng tanh tưởi,không bao lâu thì hắn ngã nhào về phía trước
Đợi hắn đã chết,Thẩm Hi Dao bấy giờ mới phát hiện kẻ đã đâm hắn là ai.Hà Sở Tiêu nhỏ vốn đang ôm cái xác của mẫu thân thì nay lại tự giết chính mình
Thẩm Hi Dao kinh ngạc,giọng lắp bắp,sợ hắn sẽ giết luôn mình: "Ngươi...ngươi...Đó là ngươi mà...
Hà Sở Tiêu nhỏ nước mắt lấm lem,đáp: "Đó không phải con...sư tôn,con dù hận người nhưng cũng sẽ không làm thế đâu..."
"Sư tôn...con hận người"
"Con hận người vì sao giết mẫu thân của con,giết con,giết hết những người con yêu thương ...sư tôn, người ghét con lắm sao?"
Nghe câu đó xong, Thẩm Hi Dao lại không kiềm được mà nghẹn ngào:"Ta...ta không ghét ngươi...ta..."
Hà Sở Tiêu đưa đặt thanh kiếm vào tay Thẩm Hi Dao, nói:"Nếu người ghét con,vậy thì giết con đi...sư tôn,con không còn gì cả.Áng Ngọc Phong...nhà của con không còn ai hết"
"Hức...sư tôn, Tuyết Tuyết sư tỷ đã chết,cha mẹ cũng không còn,Ngũ Điệp Sơn, Áng Ngọc Phong bị người ta đập phá hết rồi...Sư tôn,người giết con đi,con mất hết tất cả rồi"
Trong phút chốc Thẩm Hi Dao lại đau,nhưng là đau ở trong tâm. Đó là vị đồ đệ mà y mong nhớ muốn gặp lại,y làm sao đủ can đảm để giết hắn?
Thấy y chần chừ, Hà Sở Tiêu vội thúc giục:"Sư tôn, người mau giết con đi...sư tôn,người định đợi đến khi nào nữa?
Chẳng phải người ghét con nhất sao?"
Thẩm Hi Dao nhìn thanh kiếm trên tay
Hắn đã giúp y tiêu diệt kẻ khó xử nhất,bây giờ chỉ còn hắn.Giết hắn rồi y sẽ thoát khỏi đây...chỉ là mộng cảnh...chỉ là mộng cảnh thôi...
Nhưng khi thấy đôi mắt vốn trong veo hồn nhiên,không nhiễm bụi trần của hắn lại vì tội ác của Thẩm Hi Dao gây ra mà dần trở nên trầm đục,vô hồn thì y mãi không nỡ
Bất chợt trong đầu y nảy lên một ý nghĩ
Thẩm Hi Dao nghiên người,khẽ chạm vào tóc Hà Sở Tiêu, mỉm cười:"Vi sư không ghét ngươi,vi sư nhớ ngươi lắm.Sở Tiêu,không cần phải giết ngươi đâu"
Hà Sở Tiêu rõ ràng ngẩn người,song chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thẩm Hi Dao giơ kiếm lên ,tự đâm vào ngực mình
Hà Sở Tiêu bàng hoàng,chạy tới:"Sư tôn,người làm gì vậy?Sư tôn...Sư tôn!!
Thẩm Hi Dao bị cơn đau hành hạ đến mức đầu óc trở nên mơ hồ,không nghe rõ lời Hà Sở Tiêu vừa nói,chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng
Rốt cuộc tại sao thế này?
Đây không còn là giấc mộng mà y thường thấy nữa. Tất cả đều rất chân thật.Viễn cảnh mà y không muốn gặp lại thì nay vẫn diễn ra theo cách tàn nhẫn hơn
Tại sao y phải chịu đựng những chuyện này?
Hà Sở Tiêu nhướng mày,thẳng thừng ném Thẩm Hi Dao xuống thêm lần nữa.Đầu y đập xuống nền đất,ngay lập tức chảy máu
"Hức..."
Hắn sau đó cầm bàn chân y lên,không nói không rằng bẻ ngược ra phía sau
"Aaaa...!"
Thẩm Hi Dao thật sự đã nếm được cảm giác sống không bằng chết rồi.Vào thời khắc này y thà bị Hà Sở Tiêu giết ngay tại chỗ thay vì phải chịu sự tra tấn giày vò này
"Đừng mà đừng mà!Ngươi đừng mà! Tha cho ta đi..."
"Sở Tiêu Sở Tiêu,ta biết lỗi rồi...ta biết lỗi rồi..."
[Hệ thống nhắc nhở:Muốn mau chóng kết thúc phải giết Hà Sở Tiêu.Thanh kiếm đã được hỗ trợ, nằm ngay trước mặt]
Chợt nhớ ra việc chính phải làm,Thẩm Hi Dao cố vận hết sức lết đến chỗ thanh kiếm mà hệ thống đã đưa ra trước đó.Y nhìn thanh kiếm mà muốn khóc lần nữa
Đây là thanh kiếm hết sức tầm thường mà y đã cho Hà Sở Tiêu sử dụng trong suốt thời gian hắn làm đệ tử của
Áng Ngọc Phong
Hệ thống muốn y dùng thanh kiếm của Hà Sở Tiêu để giết hắn sao?
Y không có nhiều thời gian nghĩ ngợi,y không thể chịu đựng giây phút này thêm nữa.Thẩm Hi Dao nhanh tay cầm thanh kiếm kia lên,dự định một nhát đâm Hà Sở Tiêu rồi rời khỏi đây
Ai ngờ Hà Sở Tiêu trông thấy hành động của y thì càng tức giận hơn,một phát dùng chân đạp vào bàn tay đang cố với tới thanh kiếm kia
"Rơi vào tay ta rồi thì đừng hòng thoát"
Nói đoạn Hà Sở Tiêu cúi người,bóp cố Thấm Hi Dao nâng lên:"Thấm Hi Dao,có phải ngươi ngồi trên cao quá lâu nên quên mất bản thân trước đó cũng đã từng không khác gì con chó,đúng không?"
Thẩm Hi Dao dùng bàn tay duy nhất còn có thể cử động mà vùng vẫy.Hà Sở Tiêu siết cổ y rất chặt,dồn mọi ủy khuất trước nay mình phải chịu lên người y
Thẩm Hi Dao đau đớn cùng cực. Cả hai chân bị bẻ ngược, một cánh tay bị xé rách,cuối cùng bị Hà Sở Tiêu bóp cổ.Còn một cánh tay cũng không làm được gì
Y cố hết sức bấu vào bàn tay Hà Sở Tiêu,bấu đến bật máu.Hắn dĩ nhiên không vui,nghiến răng rồi ném mạnh y xuống đất
"Khốn khiếp!Dám làm ta bị thương"
Lưng Thẩm Hi Dao đập xuống đất, khiến y không tự chủ được mà rên nhẹ.Đồng thời tù miệng phun ra một búng máu
Cơ thể y mệt rã rời, ngay cả một chút sức lực cũng không còn nữa, chỉ nằm im mà không thể ngồi dậy. Bây giờ y đi lấy thanh kiếm kia là chuyện bất khả thi
Bên này Hà Sở Tiêu lau máu trên bàn tay,sau đó tiến lại,nhấn đầu Thẩm Hi Dao xuống đất
"Thẩm Hi Dao,ngươi nghĩ mình là ai?Một tông sư luôn xem chúng sinh là mục tiêu?Ha....Nực cười quá.Ngươi không xem mạng người ra gì cả.Ngươi có tư cách gì?"
"Nhờ cái câu 'cứu vớt chúng sinh' của ngươi mà biết bao nhiêu người đã mất mạng rồi? Từ Tuyết Tuyết sư tỷ,mẫu thân ta, mấy trăm mạng người của Thánh Tông Đường, Lâm Mi Hoạ,Chúc Hiểu Phong, Tô Tư Mộc cũng vì ngươi mà lâm bệnh nặng.Ngay cả ta cũng đã từng chết dưới tay ngươi"
"Thẩm Hi Dao,ngươi..."
Hà Sở Tiêu còn chưa nói xong thì đột nhiên khựng lại,hai mắt mở tròn,bàn tay thả lỏng,buông Thẩm Hi Dao xuống.Y gắng gượng chống tay ngồi dậy,thầm dự định phải mau chấm dứt chuyện này
Nhưng khi quay người, cảnh trước mặt khiến y không thể tin vào mắt mình
Giữa ngực Hà Sở Tiêu có một thanh kiếm đâm xuyên qua,nét mặt của hắn vẫn không giấu được sự ngạc nhiên
Ánh kiếm lạnh lẽo,sau đó dứt khoát rút ra.Máu chảy,biến bầu không khí vô cùng tanh tưởi,không bao lâu thì hắn ngã nhào về phía trước
Đợi hắn đã chết,Thẩm Hi Dao bấy giờ mới phát hiện kẻ đã đâm hắn là ai.Hà Sở Tiêu nhỏ vốn đang ôm cái xác của mẫu thân thì nay lại tự giết chính mình
Thẩm Hi Dao kinh ngạc,giọng lắp bắp,sợ hắn sẽ giết luôn mình: "Ngươi...ngươi...Đó là ngươi mà...
Hà Sở Tiêu nhỏ nước mắt lấm lem,đáp: "Đó không phải con...sư tôn,con dù hận người nhưng cũng sẽ không làm thế đâu..."
"Sư tôn...con hận người"
"Con hận người vì sao giết mẫu thân của con,giết con,giết hết những người con yêu thương ...sư tôn, người ghét con lắm sao?"
Nghe câu đó xong, Thẩm Hi Dao lại không kiềm được mà nghẹn ngào:"Ta...ta không ghét ngươi...ta..."
Hà Sở Tiêu đưa đặt thanh kiếm vào tay Thẩm Hi Dao, nói:"Nếu người ghét con,vậy thì giết con đi...sư tôn,con không còn gì cả.Áng Ngọc Phong...nhà của con không còn ai hết"
"Hức...sư tôn, Tuyết Tuyết sư tỷ đã chết,cha mẹ cũng không còn,Ngũ Điệp Sơn, Áng Ngọc Phong bị người ta đập phá hết rồi...Sư tôn,người giết con đi,con mất hết tất cả rồi"
Trong phút chốc Thẩm Hi Dao lại đau,nhưng là đau ở trong tâm. Đó là vị đồ đệ mà y mong nhớ muốn gặp lại,y làm sao đủ can đảm để giết hắn?
Thấy y chần chừ, Hà Sở Tiêu vội thúc giục:"Sư tôn, người mau giết con đi...sư tôn,người định đợi đến khi nào nữa?
Chẳng phải người ghét con nhất sao?"
Thẩm Hi Dao nhìn thanh kiếm trên tay
Hắn đã giúp y tiêu diệt kẻ khó xử nhất,bây giờ chỉ còn hắn.Giết hắn rồi y sẽ thoát khỏi đây...chỉ là mộng cảnh...chỉ là mộng cảnh thôi...
Nhưng khi thấy đôi mắt vốn trong veo hồn nhiên,không nhiễm bụi trần của hắn lại vì tội ác của Thẩm Hi Dao gây ra mà dần trở nên trầm đục,vô hồn thì y mãi không nỡ
Bất chợt trong đầu y nảy lên một ý nghĩ
Thẩm Hi Dao nghiên người,khẽ chạm vào tóc Hà Sở Tiêu, mỉm cười:"Vi sư không ghét ngươi,vi sư nhớ ngươi lắm.Sở Tiêu,không cần phải giết ngươi đâu"
Hà Sở Tiêu rõ ràng ngẩn người,song chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thẩm Hi Dao giơ kiếm lên ,tự đâm vào ngực mình
Hà Sở Tiêu bàng hoàng,chạy tới:"Sư tôn,người làm gì vậy?Sư tôn...Sư tôn!!
/115
|