Thẩm Hi Dao vận hết nội lực,thầm mắng:"Đệt!Mẹ kiếp!Sao hệ thống các người không nói ngay từ đầu đi! Khốn khiếp,còn bắt ta giết người nữa!Má!!!"
Chắc bởi ngay tại đây y đang đối diện với Hà Sở Tiêu nên tâm tư mới trở nên rối bời
Một bên là Hà Sở Tiêu thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của y,đem đến cho y vô số cơn ác mộng, thật sự sống không bằng chết
Một bên là Hà Sở Tiêu ngày ngày dùng một nụ cười ngây ngô dành cho y,ngày ngày lặp đi lặp lại câu hỏi "sư tôn có ghét đệ không?"
Một bên là Hà Sở Tiêu y không muốn bao giờ gặp lại
Một bên là Hà Sở Tiêu y mong nhớ mà không dám nói thành lời
Thẩm Hi Dao vùng vẫy,thoát khỏi hai con người như muốn ăn tươi nuốt sống mình rồi chạy đi thật nhanh.Y không đủ can đảm giết người, cũng không có can đảm ở lại
"Ha ha,ngươi muốn chạy?Nào có dễ như vậy"
"Sư tôn đừng chạy,người chưa trả lời câu hỏi của con mà?"
Phía sau vọng ra giọng của hai Hà Sở Tiêu
Một ngạo mạng như thế vị sư tôn trước mặt không tài nào thoát khỏi tay hắn.Hắn chính là thợ săn,con mồi chạy rồi cũng sẽ bị hắn túm được
Một cầu khẩn sư tôn sẽ cho hắn câu trả lời thỏa đáng.Nhưng nếu câu trả lời có là thế nào thì hắn cũng nhất quyết không bỏ qua
Thẩm Hi Dao cứ đâm đầu chạy,cố gắng gạt bỏ những lời nói của hai kẻ không phải người ở phía sau
Tất cả chỉ là mộng cảnh do hệ thống tạo ra,chắc chắn không phải là sự thật!
Hà Sở Tiêu cũng không phải người,cũng không phải đồ đệ mà Thẩm Hi Dao đã từng biết
Thẩm Hi Dao lưỡng lự
Dẫu biết tất cả không phải thật,nhưng y vẫn không dám xuống tay với Hà Sở Tiêu.Cho dù là Hà Sở Tiêu lớn hay
Hà Sở Tiêu nhỏ thì cũng không nỡ
Con đường trước mặt dài đằng đăng,y chạy mà không biết đích đến là nơi nào. Bất chợt có bóng đen vượt lên,chặn trước mặt y
Do quá bất ngờ nên Thẩm Hi Dao không kịp phòng bị,cả cơ thể cứ vậy mà đâm sầm vào bóng đen nọ.Song bóng đen không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế, còn y thì choáng váng đến mức đứng không vững
Người nọ vươn tay ra,vuốt ve tóc mai của Thẩm Hi Dao,giọng mỉa mai:"Ta đã nói rồi,ngươi chạy không thoát đâu,sư tôn"
Thẩm Hi Dao mở tròn mắt,gạt phăng bàn tay của Hà Sở Tiêu ra.Y quay người,định tiếp tục chạy nhưng nhanh chóng bị kéo về
"Thẩm Hi Dao,ngươi nhìn kìa,đó có phải là điều ngươi muốn thấy nhất không?"
Thẩm Hi Dao nhìn theo hướng ngón tay Hà Sở Tiêu chỉ,bất giác cảm thấy trái tim trĩu xuống
Hà Sở Tiêu mặc y phục trắng đang ngồi trên đống máu,ôm trong lòng nữ tử vừa nguyền rủa y xong. Nét mặt hắn vô cùng đau khổ
"Mẫu thân...người tỉnh lại đi...phụ thân còn đang đợi chúng ta mà...mẫu thân...hức hức...con xin lỗi..."
"Con xin lỗi...con không bảo vệ được người...mẫu thân..."
"Con nhất định sẽ báo thù cho người...chỉ có như vậy mới giúp người an nghỉ nơi suối vàng!"
Dứt câu Hà Sở Tiêu quay người,ném cho Thẩm Hi Dao ánh mắt lạnh lẽo. Trong gang tấc, Hà Sở Tiêu này đã không còn là vị đệ tử ngoan ngoãn của y trước đó nữa
Hà Sở Tiêu với mái tóc trắng bóp má y,hung dữ nói:"Thẩm Hi Dao,ngươi đền mạng cho mẫu thân ta đi!"
Cho đến bây giờ Thẩm Hi Dao mới bắt đầu biết sợ, phía trước lẫn phía đều có kẻ muốn lấy mạng ...Y không thể ở đây thêm nữa...
Thẩm Hi Dao đẩy Hà Sở Tiêu,nhưng thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn không hề hấn gì,ngược lại hắn nắm luôn cả hai bàn tay của y
Hà Sở Tiêu nhếch mép,nói:"Bắt đầu nhé?"
Hắn túm tóc y,mạnh bạo quăng xuống đất. Cả người Thẩm Hi Dao ngã nhào,chưa gì đã xuất những những vết xước trên đầu gối và cù chỏ
Thẩm Hi Dao nhất thời không kịp phản ứng,cứ ngồi đó mà không chạy. Hà Sở Tiêu khuyu một chân xuống, nắm cánh tay y rồi cười thích thú
Rắc
Hắn không nói không rằng xé rách cánh tay đối phương. Ánh mắt không giấu được sự thỏa mãn
"Aaa...!!"
Thẩm Hi Dao vốn không chịu được đau đớn,vậy nên nước mắt cũng vô thức tuôn trào.Y đau đến lảo đảo, đôi môi run rẩy,tiếng hét cũng trở nên nghẹn ngào
"Đau...đau quá...". Thẩm Hi Dao nói không thành lời, chỉ biết lăn lộn với cơn đau ngoài sự tưởng tượng này
Cánh tay bị xé của y chỉ còn lại từng mảng da thịt nát bét, máu đỏ chảy xuống ,khiến cả bộ y phục ướt đẫm một màu đỏ chói mắt
[Hệ thống bảo trợ:Cung cấp vũ khí tiêu diệt boss cuối Hà Sở Tiêu]
Một thanh kiếm từ trên không rơi xuống,song Hà Sở Tiêu dường như không phát hiện bất thường, tiếp tục hưởng thụ thành quả mà mình đã tốn nhiều năm gieo trồng
Nhiều năm gieo trồng sự oán hận,bây giờ hắn đã có thể trả thù
Hà Sở Tiêu ném bàn tay vừa bị mình xé đi,chầm chậm bước tới.Đột nhiên ánh mắt hắn chợt thay đổi,nhìn ra phía sau Thẩm Hi Dao, lạnh lùng nói:"Ngươi chẳng phải cũng rất hận vị sư tôn này sao?Mau khiến ả sống không bằng chết đi?"
Hà Sở Tiêu nhỏ dù miệng nói phải báo thù nhưng từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên đó,tay khư khư ôm cái xác của mẫu thân mà không có ý định cùng 'bản thân' giết chết kẻ đã gây ra chuyện này
Đột nhiên Hà Sở Tiêu nhỏ bật khóc:"Tại sao sư tôn lại đối xử với con như vậy?Tại sao người giết mẫu thân của con?Tại sao người giết con?!Tại sao người không chừa cho con một đường sống nào hết vậy?"
Hà Sở Tiêu lớn nhún vai cười khẩy, lần nữa chạm tay vào chân Thẩm Hi Dao,nói:"Ngươi sao vậy? Thôi,nếu ngươi không nỡ vậy ta giúp ngươi báo thù"
Thẩm Hi Dao kích động,chật vật ngồi dậy với mong muốn chạy nhanh: "Đừng lại đây!Đừng lại đây!Hà Sở
Tiêu, ngươi tha cho vi sư đi...!"
Hà Sở Tiêu lạnh lùng đáp:"Tha cho ngươi? Ta tha cho ngươi rồi thì ai tha cho ta?
Chắc bởi ngay tại đây y đang đối diện với Hà Sở Tiêu nên tâm tư mới trở nên rối bời
Một bên là Hà Sở Tiêu thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của y,đem đến cho y vô số cơn ác mộng, thật sự sống không bằng chết
Một bên là Hà Sở Tiêu ngày ngày dùng một nụ cười ngây ngô dành cho y,ngày ngày lặp đi lặp lại câu hỏi "sư tôn có ghét đệ không?"
Một bên là Hà Sở Tiêu y không muốn bao giờ gặp lại
Một bên là Hà Sở Tiêu y mong nhớ mà không dám nói thành lời
Thẩm Hi Dao vùng vẫy,thoát khỏi hai con người như muốn ăn tươi nuốt sống mình rồi chạy đi thật nhanh.Y không đủ can đảm giết người, cũng không có can đảm ở lại
"Ha ha,ngươi muốn chạy?Nào có dễ như vậy"
"Sư tôn đừng chạy,người chưa trả lời câu hỏi của con mà?"
Phía sau vọng ra giọng của hai Hà Sở Tiêu
Một ngạo mạng như thế vị sư tôn trước mặt không tài nào thoát khỏi tay hắn.Hắn chính là thợ săn,con mồi chạy rồi cũng sẽ bị hắn túm được
Một cầu khẩn sư tôn sẽ cho hắn câu trả lời thỏa đáng.Nhưng nếu câu trả lời có là thế nào thì hắn cũng nhất quyết không bỏ qua
Thẩm Hi Dao cứ đâm đầu chạy,cố gắng gạt bỏ những lời nói của hai kẻ không phải người ở phía sau
Tất cả chỉ là mộng cảnh do hệ thống tạo ra,chắc chắn không phải là sự thật!
Hà Sở Tiêu cũng không phải người,cũng không phải đồ đệ mà Thẩm Hi Dao đã từng biết
Thẩm Hi Dao lưỡng lự
Dẫu biết tất cả không phải thật,nhưng y vẫn không dám xuống tay với Hà Sở Tiêu.Cho dù là Hà Sở Tiêu lớn hay
Hà Sở Tiêu nhỏ thì cũng không nỡ
Con đường trước mặt dài đằng đăng,y chạy mà không biết đích đến là nơi nào. Bất chợt có bóng đen vượt lên,chặn trước mặt y
Do quá bất ngờ nên Thẩm Hi Dao không kịp phòng bị,cả cơ thể cứ vậy mà đâm sầm vào bóng đen nọ.Song bóng đen không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế, còn y thì choáng váng đến mức đứng không vững
Người nọ vươn tay ra,vuốt ve tóc mai của Thẩm Hi Dao,giọng mỉa mai:"Ta đã nói rồi,ngươi chạy không thoát đâu,sư tôn"
Thẩm Hi Dao mở tròn mắt,gạt phăng bàn tay của Hà Sở Tiêu ra.Y quay người,định tiếp tục chạy nhưng nhanh chóng bị kéo về
"Thẩm Hi Dao,ngươi nhìn kìa,đó có phải là điều ngươi muốn thấy nhất không?"
Thẩm Hi Dao nhìn theo hướng ngón tay Hà Sở Tiêu chỉ,bất giác cảm thấy trái tim trĩu xuống
Hà Sở Tiêu mặc y phục trắng đang ngồi trên đống máu,ôm trong lòng nữ tử vừa nguyền rủa y xong. Nét mặt hắn vô cùng đau khổ
"Mẫu thân...người tỉnh lại đi...phụ thân còn đang đợi chúng ta mà...mẫu thân...hức hức...con xin lỗi..."
"Con xin lỗi...con không bảo vệ được người...mẫu thân..."
"Con nhất định sẽ báo thù cho người...chỉ có như vậy mới giúp người an nghỉ nơi suối vàng!"
Dứt câu Hà Sở Tiêu quay người,ném cho Thẩm Hi Dao ánh mắt lạnh lẽo. Trong gang tấc, Hà Sở Tiêu này đã không còn là vị đệ tử ngoan ngoãn của y trước đó nữa
Hà Sở Tiêu với mái tóc trắng bóp má y,hung dữ nói:"Thẩm Hi Dao,ngươi đền mạng cho mẫu thân ta đi!"
Cho đến bây giờ Thẩm Hi Dao mới bắt đầu biết sợ, phía trước lẫn phía đều có kẻ muốn lấy mạng ...Y không thể ở đây thêm nữa...
Thẩm Hi Dao đẩy Hà Sở Tiêu,nhưng thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn không hề hấn gì,ngược lại hắn nắm luôn cả hai bàn tay của y
Hà Sở Tiêu nhếch mép,nói:"Bắt đầu nhé?"
Hắn túm tóc y,mạnh bạo quăng xuống đất. Cả người Thẩm Hi Dao ngã nhào,chưa gì đã xuất những những vết xước trên đầu gối và cù chỏ
Thẩm Hi Dao nhất thời không kịp phản ứng,cứ ngồi đó mà không chạy. Hà Sở Tiêu khuyu một chân xuống, nắm cánh tay y rồi cười thích thú
Rắc
Hắn không nói không rằng xé rách cánh tay đối phương. Ánh mắt không giấu được sự thỏa mãn
"Aaa...!!"
Thẩm Hi Dao vốn không chịu được đau đớn,vậy nên nước mắt cũng vô thức tuôn trào.Y đau đến lảo đảo, đôi môi run rẩy,tiếng hét cũng trở nên nghẹn ngào
"Đau...đau quá...". Thẩm Hi Dao nói không thành lời, chỉ biết lăn lộn với cơn đau ngoài sự tưởng tượng này
Cánh tay bị xé của y chỉ còn lại từng mảng da thịt nát bét, máu đỏ chảy xuống ,khiến cả bộ y phục ướt đẫm một màu đỏ chói mắt
[Hệ thống bảo trợ:Cung cấp vũ khí tiêu diệt boss cuối Hà Sở Tiêu]
Một thanh kiếm từ trên không rơi xuống,song Hà Sở Tiêu dường như không phát hiện bất thường, tiếp tục hưởng thụ thành quả mà mình đã tốn nhiều năm gieo trồng
Nhiều năm gieo trồng sự oán hận,bây giờ hắn đã có thể trả thù
Hà Sở Tiêu ném bàn tay vừa bị mình xé đi,chầm chậm bước tới.Đột nhiên ánh mắt hắn chợt thay đổi,nhìn ra phía sau Thẩm Hi Dao, lạnh lùng nói:"Ngươi chẳng phải cũng rất hận vị sư tôn này sao?Mau khiến ả sống không bằng chết đi?"
Hà Sở Tiêu nhỏ dù miệng nói phải báo thù nhưng từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên đó,tay khư khư ôm cái xác của mẫu thân mà không có ý định cùng 'bản thân' giết chết kẻ đã gây ra chuyện này
Đột nhiên Hà Sở Tiêu nhỏ bật khóc:"Tại sao sư tôn lại đối xử với con như vậy?Tại sao người giết mẫu thân của con?Tại sao người giết con?!Tại sao người không chừa cho con một đường sống nào hết vậy?"
Hà Sở Tiêu lớn nhún vai cười khẩy, lần nữa chạm tay vào chân Thẩm Hi Dao,nói:"Ngươi sao vậy? Thôi,nếu ngươi không nỡ vậy ta giúp ngươi báo thù"
Thẩm Hi Dao kích động,chật vật ngồi dậy với mong muốn chạy nhanh: "Đừng lại đây!Đừng lại đây!Hà Sở
Tiêu, ngươi tha cho vi sư đi...!"
Hà Sở Tiêu lạnh lùng đáp:"Tha cho ngươi? Ta tha cho ngươi rồi thì ai tha cho ta?
/115
|