Trong phòng Thẩm Hi Dao có ba người,một Hạc Lộc, một Linh Điệp với một Bạch Tử Yên. Cả ba đang chơi chọi gối với nhau,khổ cái Linh Điệp ném hơi quá tay,đúng lúc y bước vào,cư nhiên bị chiếc gối ấy quăng thẳng vào mặt
Bạch Tử Yên cùng Linh Điệp ngay lập tức giả điên,quay mặt vào tường xì xầm gì đó
Còn Hạc Lộc thì cắn móng tay lo lắng, vội chạy đến nhận lỗi:"Ân nhân,chúng tôi không cố tình.. mặt ngài hình như hơi đỏ rồi.Tôi xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao đương nhiên biết người bày trò chỉ có thể là Bạch Tử Yên hoặc Linh Điệp thôi,thế nên y không trách nàng
"Không sao,không phải lỗi của cô".Nói đoạn y liếc nhìn vào trong,chợt đổi giọng:"Hết chỗ chơi rồi?Vào phòng ta làm loạn lên...muốn chết hết à?"
Linh Điệp quay người,ho nhẹ,biện minh:"Phòng của quý khách rộng nhất,tôi nghĩ qua đây chơi sẽ thoải mái hơn...
ai biết quý khách về sớm vậy đâu"
Thẩm Hi Dao tiếp tục chuyển hướng qua Bạch Tử Yên,hỏi:"Còn ngươi?"
Bạch Tử Yên giật thót mình,chỉ vào Linh Điệp kế bên mà giải thích:"Tôi bị ép,tên này nói nếu tôi không làm theo thì sẽ đem tôi đi luộc"
Thẩm Hi Dao cứ đứng im đó,ném cho hai người đang co rúm trên giường ánh mắt chết người.Hach Lộc bên cạnh cũng không khói run người
"Cút hết ra ngoài"
Linh Điệp bĩu môi. nói:"Gặp được đồ đệ vui quá còn gì,thái độ đó là sao.Cút thì cút, hở ra là cút"
Cùng lúc thình lình Hà Sở Tiêu bước vào, không biết tình hình hiện tại căng thẳng như thế nào nên cười tươi chào hỏi tất thảy mọi người:"Ngài chim,Linh Điệp tiền bối,con về rồi"
Hà Sở Tiêu vô tình trông thấy Hạc Lộc,bèn hỏi:"Cô nương này là..?"
Hạc Lộc nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt,khuôn mặt bất giác đỏ ửng,cũng nhanh chóng đáp lại:"Tiểu nữ tên Hạc
Lộc,may mắn được Thẩm tông sư cứu về,còn cậu là...?"
Hắn chắp tay lại, nói:"Tại hạ Hà Sở Tiêu,rất vui được gặp cô nương"
Hạc Lộc "à" một tiếng,sau đó nói tiếp:"Là nhị đệ tử nổi danh của Thấm tông sư đó sao?Nghe danh đã lâu,quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy"
Nụ cười trên môi Hạc Lộc dần trở nên yếu điệu ngại ngùng khó tả, nàng nhìn Hà Sở Tiêu, bẽn lẽn hỏi:"Cậu là người tu tiên,ta biết không tiện nhưng ta thật sự muốn hỏi cậu một câu"
"Cô nương cứ hỏi"
Hạc Lộc chẳng màng đến mấy người xung quanh, hỏi thẳng:"Cậu đã có người trong lòng chưa?Hay cậu có ý định thành lập gia thất không?"
Cả căn phòng:"..."
Linh Điệp nãy giờ im lặng thì bây giờ đột nhiên lên tiếng:"Hạc Lộc cô nương, lần đầu gặp mặt mà cô nói vậy thì có thất lễ không?"
Hạc Lộc phất lờ gã,chăm chăm nhìn Hà Sở Tiêu,đợi câu trả lời từ hắn
Hà Sở Tiêu có vẻ hơi khó xử,hắn hết nhìn Thẩm Hi Dao rồi nhìn Hạc Lộc với ánh mắt đầy mong chờ.Lần đầu tiên gặp mặt mà lại nhận phải câu hỏi nhảy cảm thế này
Lưỡng lự trong giây lát,hắn nói:"Phải để cô nương thất vọng rồi,thật ra ta đã có người trong lòng". Hắn tự cười với bản thân,nói:"Tuy người đó không có ý định thành lập gia thất, càng không mấy thích ta... nhưng ta bằng lòng làm chiếc bóng của người đó,âm thầm bảo vệ người đó,cùng người đó cô đơn suốt đời"
Thẩm Hi Dao là người ngạc nhiên đầu tiên
Lời miêu tả này của Hà Sở Tiêu đâu giống nói về Cầm Đình An?Hơn nữa tình tiết đã khác hẳn với trong nguyên tác,căn bản hắn chưa hề gặp Cầm Đình An,càng không có khả năng phát sinh tình cảm được
Vậy "người đó" là ai?
Hay là trong khoảng thời gian hắn xuống núi thì đã gặp cô nương nhà nào rồi? Vừa gặp đã động lòng,cho dù cô nương đó không hề thích hắn?
Người tiếp theo là Hạc Lộc,buồn bã thấy rõ.Nàng cụp mắt,cười cười:"Vậy à,tiểu nữ thật vô lễ quá,mong cậu đừng để ý mấy câu hỏi hôm nay"
Hà Sở Tiêu không đáp mà cười cười
Linh Điệp ở bên trong cuối cùng không chịu đựng được,chạy đến nắm tay Hạc Lộc rồi kéo ra ngoài. Hạc Lộc đương nhiên không nghe theo,chẳng những không nhích bước chân nào mà còn liếc gã không thương tiếc
"Ngươi điên à? Từ khi nào mà chúng ta thân thiết như vậy?Buông tay!"
Gương mặt Linh Điệp trơ nên cứng nhắc,ánh mắt pha lẫn sự khó chịu, như đang cố giấu tâm trạng rối bời của mình, nói:"Hạc Lộc cô nương đừng ở trong đây nữa,ra ngoài chơi tiếp với tôi"
Hạc Lộc nhíu mày,nói:"Không chơi nữa,ta ở đây với ân nhân"
Linh Điệp bĩu môi, mặc kệ lời của Hạc Lộc mà một mạch kéo nàng ra ngoài
"Này,buông tay,ngươi điếc hả?!Buông tay!"
"Không buông!"
Trong suốt bao năm qua,hai người đó vẫn cứ như vậy, Thẩm Hi Dao nhìn mãi đã thành quen. Có vẻ Linh Điệp không thích việc Hạc Lộc gần gũi với nam nhân khác
Linh Điệp tuy nói mình đến với trách nhiệm hỗ trợ khách hàng,song theo Thẩm Hi Dao thấy thì gã suốt ngày đi chơi với Hạc Lộc,hoàn toàn không đặt khách hàng là y vào mắt
Bạch Tử Yên thấy hai người kia đã rời đi,bấy giờ mới kịp phản ứng,ba chân bốn cẳng chạy đi.Con chim trắng này chạy vội đến mức lông vũ bay tứ tung
Đợi căn phòng chỉ còn hai người,Thẩm Hi Dao mới nhìn Hà Sở Tiêu, hỏi:"Sao không đi chép môn quy đi?Đến phòng ta làm gì?"
Hà Sở Tiêu đáp:"Con thuộc hết môn quy rồi,con không chép đâu.Vả lại con muốn mang ít quà đến cho người"
Nói đoạn hắn lấy trong người ra một đôi bông tai với hai viên ngọc đỏ thắm,e dè đưa đến trước mặt y,nói:"Con vô tình thấy nó dưới trấn...con nghĩ nó rất hợp với người..."
Thẩm Hi Dao nhướng mày:"Cho ta?"
Hà Sở Tiêu gãi đầu, đáp:"Vâng"
Thẩm Hi Dao không thích đeo trang sức rườm ra nên y nói:"Xuống núi để rèn luyện bản thân, không phải để mua mấy thứ vô bổ này.Ngươi giữ lấy đi"
Hà Sở Tiêu thoáng buồn chút, mân mê đôi bông tai trên tay,nói:"Người không thích ạ? Con xin lỗi...con đúng là mua mấy thứ vô bổ...tưởng rằng người sẽ thích chứ"
Hắn cúi mặt,định cất món quà này vào túi,song đột nhiên một bàn tay chặn ý định của hắn lại
"Đưa đây"
Bạch Tử Yên cùng Linh Điệp ngay lập tức giả điên,quay mặt vào tường xì xầm gì đó
Còn Hạc Lộc thì cắn móng tay lo lắng, vội chạy đến nhận lỗi:"Ân nhân,chúng tôi không cố tình.. mặt ngài hình như hơi đỏ rồi.Tôi xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao đương nhiên biết người bày trò chỉ có thể là Bạch Tử Yên hoặc Linh Điệp thôi,thế nên y không trách nàng
"Không sao,không phải lỗi của cô".Nói đoạn y liếc nhìn vào trong,chợt đổi giọng:"Hết chỗ chơi rồi?Vào phòng ta làm loạn lên...muốn chết hết à?"
Linh Điệp quay người,ho nhẹ,biện minh:"Phòng của quý khách rộng nhất,tôi nghĩ qua đây chơi sẽ thoải mái hơn...
ai biết quý khách về sớm vậy đâu"
Thẩm Hi Dao tiếp tục chuyển hướng qua Bạch Tử Yên,hỏi:"Còn ngươi?"
Bạch Tử Yên giật thót mình,chỉ vào Linh Điệp kế bên mà giải thích:"Tôi bị ép,tên này nói nếu tôi không làm theo thì sẽ đem tôi đi luộc"
Thẩm Hi Dao cứ đứng im đó,ném cho hai người đang co rúm trên giường ánh mắt chết người.Hach Lộc bên cạnh cũng không khói run người
"Cút hết ra ngoài"
Linh Điệp bĩu môi. nói:"Gặp được đồ đệ vui quá còn gì,thái độ đó là sao.Cút thì cút, hở ra là cút"
Cùng lúc thình lình Hà Sở Tiêu bước vào, không biết tình hình hiện tại căng thẳng như thế nào nên cười tươi chào hỏi tất thảy mọi người:"Ngài chim,Linh Điệp tiền bối,con về rồi"
Hà Sở Tiêu vô tình trông thấy Hạc Lộc,bèn hỏi:"Cô nương này là..?"
Hạc Lộc nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt,khuôn mặt bất giác đỏ ửng,cũng nhanh chóng đáp lại:"Tiểu nữ tên Hạc
Lộc,may mắn được Thẩm tông sư cứu về,còn cậu là...?"
Hắn chắp tay lại, nói:"Tại hạ Hà Sở Tiêu,rất vui được gặp cô nương"
Hạc Lộc "à" một tiếng,sau đó nói tiếp:"Là nhị đệ tử nổi danh của Thấm tông sư đó sao?Nghe danh đã lâu,quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy"
Nụ cười trên môi Hạc Lộc dần trở nên yếu điệu ngại ngùng khó tả, nàng nhìn Hà Sở Tiêu, bẽn lẽn hỏi:"Cậu là người tu tiên,ta biết không tiện nhưng ta thật sự muốn hỏi cậu một câu"
"Cô nương cứ hỏi"
Hạc Lộc chẳng màng đến mấy người xung quanh, hỏi thẳng:"Cậu đã có người trong lòng chưa?Hay cậu có ý định thành lập gia thất không?"
Cả căn phòng:"..."
Linh Điệp nãy giờ im lặng thì bây giờ đột nhiên lên tiếng:"Hạc Lộc cô nương, lần đầu gặp mặt mà cô nói vậy thì có thất lễ không?"
Hạc Lộc phất lờ gã,chăm chăm nhìn Hà Sở Tiêu,đợi câu trả lời từ hắn
Hà Sở Tiêu có vẻ hơi khó xử,hắn hết nhìn Thẩm Hi Dao rồi nhìn Hạc Lộc với ánh mắt đầy mong chờ.Lần đầu tiên gặp mặt mà lại nhận phải câu hỏi nhảy cảm thế này
Lưỡng lự trong giây lát,hắn nói:"Phải để cô nương thất vọng rồi,thật ra ta đã có người trong lòng". Hắn tự cười với bản thân,nói:"Tuy người đó không có ý định thành lập gia thất, càng không mấy thích ta... nhưng ta bằng lòng làm chiếc bóng của người đó,âm thầm bảo vệ người đó,cùng người đó cô đơn suốt đời"
Thẩm Hi Dao là người ngạc nhiên đầu tiên
Lời miêu tả này của Hà Sở Tiêu đâu giống nói về Cầm Đình An?Hơn nữa tình tiết đã khác hẳn với trong nguyên tác,căn bản hắn chưa hề gặp Cầm Đình An,càng không có khả năng phát sinh tình cảm được
Vậy "người đó" là ai?
Hay là trong khoảng thời gian hắn xuống núi thì đã gặp cô nương nhà nào rồi? Vừa gặp đã động lòng,cho dù cô nương đó không hề thích hắn?
Người tiếp theo là Hạc Lộc,buồn bã thấy rõ.Nàng cụp mắt,cười cười:"Vậy à,tiểu nữ thật vô lễ quá,mong cậu đừng để ý mấy câu hỏi hôm nay"
Hà Sở Tiêu không đáp mà cười cười
Linh Điệp ở bên trong cuối cùng không chịu đựng được,chạy đến nắm tay Hạc Lộc rồi kéo ra ngoài. Hạc Lộc đương nhiên không nghe theo,chẳng những không nhích bước chân nào mà còn liếc gã không thương tiếc
"Ngươi điên à? Từ khi nào mà chúng ta thân thiết như vậy?Buông tay!"
Gương mặt Linh Điệp trơ nên cứng nhắc,ánh mắt pha lẫn sự khó chịu, như đang cố giấu tâm trạng rối bời của mình, nói:"Hạc Lộc cô nương đừng ở trong đây nữa,ra ngoài chơi tiếp với tôi"
Hạc Lộc nhíu mày,nói:"Không chơi nữa,ta ở đây với ân nhân"
Linh Điệp bĩu môi, mặc kệ lời của Hạc Lộc mà một mạch kéo nàng ra ngoài
"Này,buông tay,ngươi điếc hả?!Buông tay!"
"Không buông!"
Trong suốt bao năm qua,hai người đó vẫn cứ như vậy, Thẩm Hi Dao nhìn mãi đã thành quen. Có vẻ Linh Điệp không thích việc Hạc Lộc gần gũi với nam nhân khác
Linh Điệp tuy nói mình đến với trách nhiệm hỗ trợ khách hàng,song theo Thẩm Hi Dao thấy thì gã suốt ngày đi chơi với Hạc Lộc,hoàn toàn không đặt khách hàng là y vào mắt
Bạch Tử Yên thấy hai người kia đã rời đi,bấy giờ mới kịp phản ứng,ba chân bốn cẳng chạy đi.Con chim trắng này chạy vội đến mức lông vũ bay tứ tung
Đợi căn phòng chỉ còn hai người,Thẩm Hi Dao mới nhìn Hà Sở Tiêu, hỏi:"Sao không đi chép môn quy đi?Đến phòng ta làm gì?"
Hà Sở Tiêu đáp:"Con thuộc hết môn quy rồi,con không chép đâu.Vả lại con muốn mang ít quà đến cho người"
Nói đoạn hắn lấy trong người ra một đôi bông tai với hai viên ngọc đỏ thắm,e dè đưa đến trước mặt y,nói:"Con vô tình thấy nó dưới trấn...con nghĩ nó rất hợp với người..."
Thẩm Hi Dao nhướng mày:"Cho ta?"
Hà Sở Tiêu gãi đầu, đáp:"Vâng"
Thẩm Hi Dao không thích đeo trang sức rườm ra nên y nói:"Xuống núi để rèn luyện bản thân, không phải để mua mấy thứ vô bổ này.Ngươi giữ lấy đi"
Hà Sở Tiêu thoáng buồn chút, mân mê đôi bông tai trên tay,nói:"Người không thích ạ? Con xin lỗi...con đúng là mua mấy thứ vô bổ...tưởng rằng người sẽ thích chứ"
Hắn cúi mặt,định cất món quà này vào túi,song đột nhiên một bàn tay chặn ý định của hắn lại
"Đưa đây"
/115
|