Tiểu Hồ nhắm mắt hưởng thụ,còn Diệp Lục Đan thì cũng không vùng vẫy nữa. Không biết từ khi nào hắn lại cảm thấy ra chân mềm nhũn và không còn ý định phản kháng
Môi lưỡi triền miên
Bỏng mắt quá! Cũng may Tiểu Hồ đã nhắm mắt chứ bằng không là Thẩm Hi Dao chết tại chỗ mất
Sau một lúc thì Tiểu Hồ thả ra,y phấn khích sờ môi của bản thân .Diệp Lục Đan nằm dài dưới đất,gương mặt vẫn còn ửng đỏ,ánh mắt hờ hững nhìn nữ nhân vừa hôn mình
Diệp Lục Đan che mặt:"Cô...nụ hôn đầu của ta bị cô lấy mất rồi"
Tiểu Hồ:"Vậy sao ngươi không phản kháng?"
Diệp Lục Đan:"Cô khống chế ta rồi còn gì nữa.Ta chỉ là người bình thường, làm sao so được với hồ ly ngàn năm như cô"
Giọng của hắn có mấy phần trách cứ và không hài lòng.Nhưng càng tỏ ra giận hờn lại càng khiến Tiểu Hồ thích
thú mà muốn trêu chọc hắn hơn
Tiểu Hồ tiếp tục áp sát gương mặt xuống: "Ây da,môi ngươi ngọt như đường vậy,ta muốn hôn nữa"
Quả nhiên nghe xong Diệp Lục Đan lập tức dựng hết lông lên,hắn ngồi dậy lùi về phía sau,đẩy gương mặt của
Tiếu Hồ ra
Hắn ta lắp bắp: "Cô đừng lại đây... nếu cô không nghe thì đừng trách ta vô tình..."
Tiểu Hồ bĩu môi:"Không lại thì không lại,có cần hung dữ thế không?"
Nhìn bộ dạng bối rối của Diệp Lục Đan khiến Tiểu Hồ chỉ muốn cười phá lên, nhưng vẫn là kiềm chế lại cảm xúc của mình
Y hóa thành hồ ly lông trắng,phóng nhanh ra ngoài.Trước khi đi cũng không quên dặn dò:"Ngài mai ngươi lại đến chơi cùng ta đi,ta đợi ngươi"
Ánh mắt Diệp Lục Đan nhìn theo, trầm tư suy nghĩ,hết cau mày rồi lại mím môi,miệng lẩm bẩm:"Tại sao phải đến chứ,cô cướp luôn nụ hôn đầu của ta rồi còn gì"
Dù miệng nói một đằng như hành động lại làm một nẻo,sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa mọc thì hắn đã xuất hiện tại căn nhà hoang này rồi
Cứ mỗi lần đến là hắn lại thấy Tiểu Hồ đang nằm trên cành cây,ung dung thả bàn chân trắng nõn xuống.Rõ ràng
Tiểu Hồ đã đến còn lâu hơn cả hắn
Lần nào hai người cũng bốn mắt chạm nhau, tận sâu trong đôi mắt hiện lên tâm sự mà không thể thổ lộ thành lời
Trong suốt mấy ngày sau đó Diệp Lục Đan có đi đi về về,mỗi khi đến cũng không quên đem cho Tiểu Hồ mấy món sơn hào hải vị để cô ăn thử
Đúng là thiếu gia ngốc,hồ ly vốn dĩ chỉ thích ăn thịt sống hay hút sinh khí người chứ mấy sơn hào hải vị này thì giúp được gì đâu
Dù vậy Tiểu Hồ vẫn vui vẻ ăn đống thức ăn Diệp Lục Đan đem tới mà không kêu ca gì,trong lúc ăn lại còn mỉm cười rất tươi
Một hôm Tiểu Hồ cùng Diệp Lục Đan đang ngồi chơi trong rừng thì nghe thấy tiếng kèn trống inh ỏi, ngấn đầu nhìn thì là một đoàn kiệu hoa đi ngang qua
Khu rừng này là con đường duy nhất đi đến trấn bên cạnh,các cô gái nếu muốn gả đi thì bắt buộc phải băng qua khu rừng này
Đoàn xe này lúc thì đánh trống lúc thì thổi kèn làm tiểu hồ ly quanh năm sống trong hang động cảm thấy rất tò mò
Tiểu Hồ:"Lục Đan,đây là cái gì vậy?
Diệp Lục Đan ngồi cách đó không xa,vừa mài lại mấy cây mũi tên của mình vừa thản nhiên trả lời:"Là kiệu hoa đó,các cô gái muốn được đường đường chính chính ở bên người mình yêu đều làm như vậy"
Tiểu Hồ:"Chỉ vậy thôi sao?"
Diệp Lục Đan nói tiếp:"Cùng nhau nắm giữ dây tơ hồng ,trọn đời trọn kiếp ở bên nhau"
Đoàn kiệu hoa đã đi xa,tiếng kèn trống kia cũng dần nhỏ lại,cơ mà Tiểu Hồ vẫn dùng ánh mắt đầy suy tư dõi theo. Không biết nghĩ gì mà không rời ánh mắt được
Nhận ra sự bất thường trong đôi mắt của Tiểu Hồ, Diệp Lục Đan chẵm chậm với tới.Có lẽ vì hắn đi quá nhẹ nhàng và cộng thêm do quá chăm chú nhìn kiệu hoa nên Tiểu Hồ không phát hiện ra
Đến lúc phát hiện thì môi y đã bị khóa bởi một nụ hôn. Tiểu Hồ không kịp phản ứng gì cả,chỉ còn cách trơ mắt nhìn người đối diện
Nụ hôn của Diệp Lục Đan rất ngắn,chỉ trong giây lát đã buông ra. Hắn lau miệng, khẽ mỉm cười:"Tiểu hồ ly tinh như cô lại nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Tiểu Hồ trơ mắt:"..."
Hai người chỉ mới quen nhau không lâu,không ngờ Diệp Lục Đan lại làm ra hành động bất ngờ như vậy.Tiếu Hồ bây giờ chỉ muốn đào hố chui xuống cho rồi
"Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi...""
Gương mặt Tiểu Hồ dần đỏ lên trái cà chua,quay người chạy một mạch vào trong rừng. Diệp Lục Đan giơ tay ra nhưng bắt không kịp,hắn bất lực:"Cô đi đâu vậy? Ta làm cô sợ sao?"
Hắn thở dài một cái rồi ngồi lại xuống tảng đá,kiên nhẫn đợi Tiểu Hồ quay về.Cơ mà đợi đến tận tối mà không có ai nên hắn đành lắc đầu vài cái rồi quay về nhà
Mấy ngày sau hắn vẫn đến như thường lệ, Tiểu Hồ đứng từ xa quan sát mà không dám ra mặt. Hình ảnh hôm đó cứ liên tục quẩn quanh trong tâm trí của y
Y thật muốn nói một câu:"Biết ta là ai không mà dám hôn ta?Ta là đại công chúa hồ tộc đó" nhưng vẫn là không đủ dũng cảm để ra mặt
Nói ra cũng thật kì lạ.Y vốn là đại công chúa cao cao tại thượng,rốt cục vì sao lại bị một tên con người cưỡng hôn mà không nghĩ đến việc giết hắn tại chỗ?
Y không biết nữa,có lẽ vì y điên rồi.Trưởng lão mà biết được thì bảo đảm sẽ dạy bảo y lại một trận
Cứ nghĩ đến nụ hôn của Diệp Lục Đan là y không tự chủ được mà cười thầm,gương mặt cũng bất giác nóng bừng
Môi lưỡi triền miên
Bỏng mắt quá! Cũng may Tiểu Hồ đã nhắm mắt chứ bằng không là Thẩm Hi Dao chết tại chỗ mất
Sau một lúc thì Tiểu Hồ thả ra,y phấn khích sờ môi của bản thân .Diệp Lục Đan nằm dài dưới đất,gương mặt vẫn còn ửng đỏ,ánh mắt hờ hững nhìn nữ nhân vừa hôn mình
Diệp Lục Đan che mặt:"Cô...nụ hôn đầu của ta bị cô lấy mất rồi"
Tiểu Hồ:"Vậy sao ngươi không phản kháng?"
Diệp Lục Đan:"Cô khống chế ta rồi còn gì nữa.Ta chỉ là người bình thường, làm sao so được với hồ ly ngàn năm như cô"
Giọng của hắn có mấy phần trách cứ và không hài lòng.Nhưng càng tỏ ra giận hờn lại càng khiến Tiểu Hồ thích
thú mà muốn trêu chọc hắn hơn
Tiểu Hồ tiếp tục áp sát gương mặt xuống: "Ây da,môi ngươi ngọt như đường vậy,ta muốn hôn nữa"
Quả nhiên nghe xong Diệp Lục Đan lập tức dựng hết lông lên,hắn ngồi dậy lùi về phía sau,đẩy gương mặt của
Tiếu Hồ ra
Hắn ta lắp bắp: "Cô đừng lại đây... nếu cô không nghe thì đừng trách ta vô tình..."
Tiểu Hồ bĩu môi:"Không lại thì không lại,có cần hung dữ thế không?"
Nhìn bộ dạng bối rối của Diệp Lục Đan khiến Tiểu Hồ chỉ muốn cười phá lên, nhưng vẫn là kiềm chế lại cảm xúc của mình
Y hóa thành hồ ly lông trắng,phóng nhanh ra ngoài.Trước khi đi cũng không quên dặn dò:"Ngài mai ngươi lại đến chơi cùng ta đi,ta đợi ngươi"
Ánh mắt Diệp Lục Đan nhìn theo, trầm tư suy nghĩ,hết cau mày rồi lại mím môi,miệng lẩm bẩm:"Tại sao phải đến chứ,cô cướp luôn nụ hôn đầu của ta rồi còn gì"
Dù miệng nói một đằng như hành động lại làm một nẻo,sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa mọc thì hắn đã xuất hiện tại căn nhà hoang này rồi
Cứ mỗi lần đến là hắn lại thấy Tiểu Hồ đang nằm trên cành cây,ung dung thả bàn chân trắng nõn xuống.Rõ ràng
Tiểu Hồ đã đến còn lâu hơn cả hắn
Lần nào hai người cũng bốn mắt chạm nhau, tận sâu trong đôi mắt hiện lên tâm sự mà không thể thổ lộ thành lời
Trong suốt mấy ngày sau đó Diệp Lục Đan có đi đi về về,mỗi khi đến cũng không quên đem cho Tiểu Hồ mấy món sơn hào hải vị để cô ăn thử
Đúng là thiếu gia ngốc,hồ ly vốn dĩ chỉ thích ăn thịt sống hay hút sinh khí người chứ mấy sơn hào hải vị này thì giúp được gì đâu
Dù vậy Tiểu Hồ vẫn vui vẻ ăn đống thức ăn Diệp Lục Đan đem tới mà không kêu ca gì,trong lúc ăn lại còn mỉm cười rất tươi
Một hôm Tiểu Hồ cùng Diệp Lục Đan đang ngồi chơi trong rừng thì nghe thấy tiếng kèn trống inh ỏi, ngấn đầu nhìn thì là một đoàn kiệu hoa đi ngang qua
Khu rừng này là con đường duy nhất đi đến trấn bên cạnh,các cô gái nếu muốn gả đi thì bắt buộc phải băng qua khu rừng này
Đoàn xe này lúc thì đánh trống lúc thì thổi kèn làm tiểu hồ ly quanh năm sống trong hang động cảm thấy rất tò mò
Tiểu Hồ:"Lục Đan,đây là cái gì vậy?
Diệp Lục Đan ngồi cách đó không xa,vừa mài lại mấy cây mũi tên của mình vừa thản nhiên trả lời:"Là kiệu hoa đó,các cô gái muốn được đường đường chính chính ở bên người mình yêu đều làm như vậy"
Tiểu Hồ:"Chỉ vậy thôi sao?"
Diệp Lục Đan nói tiếp:"Cùng nhau nắm giữ dây tơ hồng ,trọn đời trọn kiếp ở bên nhau"
Đoàn kiệu hoa đã đi xa,tiếng kèn trống kia cũng dần nhỏ lại,cơ mà Tiểu Hồ vẫn dùng ánh mắt đầy suy tư dõi theo. Không biết nghĩ gì mà không rời ánh mắt được
Nhận ra sự bất thường trong đôi mắt của Tiểu Hồ, Diệp Lục Đan chẵm chậm với tới.Có lẽ vì hắn đi quá nhẹ nhàng và cộng thêm do quá chăm chú nhìn kiệu hoa nên Tiểu Hồ không phát hiện ra
Đến lúc phát hiện thì môi y đã bị khóa bởi một nụ hôn. Tiểu Hồ không kịp phản ứng gì cả,chỉ còn cách trơ mắt nhìn người đối diện
Nụ hôn của Diệp Lục Đan rất ngắn,chỉ trong giây lát đã buông ra. Hắn lau miệng, khẽ mỉm cười:"Tiểu hồ ly tinh như cô lại nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Tiểu Hồ trơ mắt:"..."
Hai người chỉ mới quen nhau không lâu,không ngờ Diệp Lục Đan lại làm ra hành động bất ngờ như vậy.Tiếu Hồ bây giờ chỉ muốn đào hố chui xuống cho rồi
"Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi...""
Gương mặt Tiểu Hồ dần đỏ lên trái cà chua,quay người chạy một mạch vào trong rừng. Diệp Lục Đan giơ tay ra nhưng bắt không kịp,hắn bất lực:"Cô đi đâu vậy? Ta làm cô sợ sao?"
Hắn thở dài một cái rồi ngồi lại xuống tảng đá,kiên nhẫn đợi Tiểu Hồ quay về.Cơ mà đợi đến tận tối mà không có ai nên hắn đành lắc đầu vài cái rồi quay về nhà
Mấy ngày sau hắn vẫn đến như thường lệ, Tiểu Hồ đứng từ xa quan sát mà không dám ra mặt. Hình ảnh hôm đó cứ liên tục quẩn quanh trong tâm trí của y
Y thật muốn nói một câu:"Biết ta là ai không mà dám hôn ta?Ta là đại công chúa hồ tộc đó" nhưng vẫn là không đủ dũng cảm để ra mặt
Nói ra cũng thật kì lạ.Y vốn là đại công chúa cao cao tại thượng,rốt cục vì sao lại bị một tên con người cưỡng hôn mà không nghĩ đến việc giết hắn tại chỗ?
Y không biết nữa,có lẽ vì y điên rồi.Trưởng lão mà biết được thì bảo đảm sẽ dạy bảo y lại một trận
Cứ nghĩ đến nụ hôn của Diệp Lục Đan là y không tự chủ được mà cười thầm,gương mặt cũng bất giác nóng bừng
/115
|