Đêm đó Tiểu Hồ tiếp tục không về hang của hồ tộc mà ngủ lại căn nhà hoang này
Hình ảnh lại chợt thay đổi, Tiểu Hồ đột ngột mở mắt,hóa ra bên ngoài có tiếng bước chân. Do tai nhạy bén nên dù chỉ là một tiếng động nhỏ từ xa cũng đủ khiền y giật mình
Tiểu Hồ nhanh chóng chạy ra cửa sau trốn đi.Âm thanh càng ngày càng tiến lại gần hơn với căn nhà, kèm theo đó là tiếng leng keng như sắt chạm vào nhau
Theo bản năng Tiểu Hồ để lộ móng vuốt, nhe răng định tấn công người này
Cái phản ứng của Tiểu Hồ không giống với các loài hồ ly trên phim ảnh lắm thì phải? Thay vì giữ nguyên vẻ ngoài của một thiếu nữ đi quyến rũ thì Tiểu Hồ lại chọn tấn công kiểu như vậy
Chắc là chỉ sống trong hang nên còn khá thụ động về việc này,y lựa chọn cách giải quyết nhanh gọn hơn.Dù sao nếu không hút được nguyên khí thì cũng ăn tươi được
"Tiểu Hồ,ta mang đồ ăn cho cô nè.Ủa đâu rồi nhỉ?"
Diệp Lục Đan bước vào,đặt hộp thức ăn xuống nền rơm. Hắn ngó trước ngó sau mà không thấy ai nên ánh mắt hiện một chút buồn bã
Miệng cằn nhằn,đôi lông mày chau lại,hắn đặt kiếm xuống trước rồi cũng ngồi xuống theo.Tay mở từng ngăn của chiếc hộp kia,bên trong có hai đôi đũa
Dù biết y là hồ ly,dù biết người Nguyệt Dạ Trấn căm ghét hồ ly đến tận xương tủy nhưng vẫn lén lút chạy ra đây, thậm chí còn mang cơm cho hồ ly
Rõ ràng là hắn không an tâm khi để Tiểu Hồ bị thương một mình trong rừng
Nhận ra người đến là Diệp Lục Đan,Tiểu Hồ hơi ngạc nhiên nhưng rồi lập tức thu lại móng vuốt,y chỉnh lại tóc tai, mỉm cười bước ra
"Ta đây,ngươi đến vì có điều ước rồi đúng không?"
Diệp Lục Đan ngẩn mặt,nhìn Tiểu Hồ khẽ thở dài.Hắn đứng dậy, cởi áo ngoài ra,đi tới khoác lên người nữ nhân đối diện
Tiểu Hồ mở tròn mắt,không hiểu nổi hành động này của Diệp Lục Đan:"Ngươi làm gì đó?"
Hắn thản nhiên trả lời:"Trời bên ngoài lạnh lắm,cô chỉ mặc một lớp vải mỏng thế này thì làm sao mà giữ ấm được"
Tiểu Hồ quay người ,gương mặt bất giác trở nên nóng bừng: "Ngươi quên mất ta là hồ ly rồi sao?Ta suốt ngày ở trong hang,bao năm nay có bị gì đâu"
Diệp Lục Đan:"Đó là khi cô còn hồ ly,bây giờ cô là con người thì dễ bị cảm lắm"
Đứng trước câu trả lời thiếu hiểu biết của Diệp Lục Đan thì Tiểu Hồ cũng cạn lời,y không muốn phung phí lời nói cho một tên có người ngu ngốc này như Diệp Lục được •
Tuy vậy có vẻ Diệp Lục Đan đã buông bỏ sự đề phòng của mình dành cho Tiểu Hồ.Y nhân cơ hội hỏi:"Ngươi biết ta là hồ ly mà vẫn tới,không sợ ta làm hại ngươi hay bị người trong trấn phát hiện sao?"
Diệp Lục Đan ban đầu ngồi xuống đất trước,tay cầm đôi đũa gắp cục thịt vào bát của Tiểu Hồ rồi mới đáp lại y:
"Khu rừng này không nhiều người vào,cùng lắm là vài ba gã thợ săn,vả lại ta là thiếu gia nhà giàu,ai cấm được?
Còn nữa là bởi vì ta thấy cô từ đầu không hại ta nên ta tạm thời tin tưởng cô"
Trong thoáng chốc trái tim Tiểu Hồ lại không tự chủ được mà đập liên hồi
Chính y cũng cảm thấy thật kì lạ,mấy trăm năm nay trái tim y chưa bao giờ đập mạnh và nhanh như thế này
Y ôm ngực, trong đầu hiện lên không biết là bao nhiêu câu hỏi.Vì sao y lại có cảm giác kì lạ khi nhận được quan tâm của một con người chứ?
Thân là đại công chúa hồ tộc,được các trưởng lão cùng người trong tộc quan tâm là chuyện thường ngày.Không chỉ là quan tâm không đâu,tất cả còn dùng thái độ kính trọng với y
"Cô sao vậy?Ta mang đồ ăn cho cô nè"
Giọng nói của Diệp Lục Đan vang lên,kéo Tiểu Hồ về thực tại.Y ù ù cạc cạc nói:"Được rồi,ta ăn ngay đây"
Diệp Lục Đan ăn mới chỉ được vài miếng đã xách kiếm ra ngoài.Tiểu Hồ tưởng hắn rời đi nên chạy ra định chặn lại,không ngờ hắn chỉ đi luyện kiếm
Động tác của hắn nhanh nhẹn mà dứt khoác, lại rất đẹp mắt khiến Tiểu Hồ cứ bất giác quan sát mà không biết hành động này của mình đã bị hắn ta thu vào tầm mắt
Nhưng Diệp Lục Đan cũng không nói gì,khẽ nhìn y một cái rồi tiếp tục với công việc của bản thân.Trên môi không biết từ khi nào đã vẽ ra nụ cười
Căn nhà hoang giữa rừng có hai người .Một người lặng lẽ nhìn Một người lặng lẽ cười
Đến một lúc,Tiểu Hồ nhận ra quá mức lộ liễu nên liền thu lại ánh mắt,giả vờ đi vào trong như chưa có chuyện gì xảy ra
Vừa vào trong thì Tiểu Hồ phát hiện có một cuốn sách đang nằm cạnh chén cơm của Diệp Lục Đan,y tò mò nên nhặt lên xem thử
Có lẽ là khi ban nãy Diệp Lục Đan đứng lên thì cuốn sách này rơi khỏi người hắn.Tiểu Hồ cũng biết một vài chữ nên mở ra đọc ngay
Sau khi đã thấm mệt thì Diệp Lục Đan bước vào nhà,vừa đi vừa dùng khăn lau trán. Hắn cất giọng:"Tiểu Hồ,cô ăn xong chưa,có cần ta đem cho cô thêm đồ ăn không?"
Trong nhà chỉ có đống thức ăn mà hắn đã đem đến,không vơi đi là bao nhiêu.Diệp Lục Đan chậc lưỡi: "Về rồi hả?
Đi cũng không nói một tiếng nữa"
Hắn đeo kiếm lại bên hông,dọn đống thức ăn kia rồi ra về.Ai dè vừa ra tới cửa thì Tiểu Hồ đột nhiên xuất hiện chặn đường hắn
Chưa kịp mở miệng hỏi han gì thì Tiểu Hồ đã đẩy hắn ngã xuống đất. Diệp Lục Đan khó hiểu ra mặt: "Cô làm gì vậy?"
Tiểu Hồ tay cầm cuốn sách kia, nhìn vào đó mà nói:"Ta không biết phải đền ơn huynh thế nào,vậy thì ta sẽ lấy thân đền đáp"
Diệp Lục Đan đần mặt ra:"Cái gì?"
Tiểu Hồ quăng cuốn sách đi,đi tới nằm đè lên người hắn:"Lấy thân đền đáp đó"
Cuối cùng Diệp Lục Đan cũng hiểu ra vấn đề,hắn không nói nhiều liền kịch liệt đẩy Tiểu Hồ ra:"Không cần...ta không cần trả ơn gì đó đâu"
Hai bàn tay của Diệp Lục Đan ngay tập tức bị khống chế,Tiểu Hồ áp sát gương mặt xuống. Hơi thở của cả hai dần chậm lại,riêng Diệp Lục Đan không dám thở mạnh,sắc mặt cũng biến đổi liên tục
Tiểu Hồ cũng có chút chần chừ,nhưng rồi vẫn đặt lên môi Diệp Lục Đan một nụ hôn
Y thấy trong sách làm sao thì y làm vậy thôi
Hình ảnh lại chợt thay đổi, Tiểu Hồ đột ngột mở mắt,hóa ra bên ngoài có tiếng bước chân. Do tai nhạy bén nên dù chỉ là một tiếng động nhỏ từ xa cũng đủ khiền y giật mình
Tiểu Hồ nhanh chóng chạy ra cửa sau trốn đi.Âm thanh càng ngày càng tiến lại gần hơn với căn nhà, kèm theo đó là tiếng leng keng như sắt chạm vào nhau
Theo bản năng Tiểu Hồ để lộ móng vuốt, nhe răng định tấn công người này
Cái phản ứng của Tiểu Hồ không giống với các loài hồ ly trên phim ảnh lắm thì phải? Thay vì giữ nguyên vẻ ngoài của một thiếu nữ đi quyến rũ thì Tiểu Hồ lại chọn tấn công kiểu như vậy
Chắc là chỉ sống trong hang nên còn khá thụ động về việc này,y lựa chọn cách giải quyết nhanh gọn hơn.Dù sao nếu không hút được nguyên khí thì cũng ăn tươi được
"Tiểu Hồ,ta mang đồ ăn cho cô nè.Ủa đâu rồi nhỉ?"
Diệp Lục Đan bước vào,đặt hộp thức ăn xuống nền rơm. Hắn ngó trước ngó sau mà không thấy ai nên ánh mắt hiện một chút buồn bã
Miệng cằn nhằn,đôi lông mày chau lại,hắn đặt kiếm xuống trước rồi cũng ngồi xuống theo.Tay mở từng ngăn của chiếc hộp kia,bên trong có hai đôi đũa
Dù biết y là hồ ly,dù biết người Nguyệt Dạ Trấn căm ghét hồ ly đến tận xương tủy nhưng vẫn lén lút chạy ra đây, thậm chí còn mang cơm cho hồ ly
Rõ ràng là hắn không an tâm khi để Tiểu Hồ bị thương một mình trong rừng
Nhận ra người đến là Diệp Lục Đan,Tiểu Hồ hơi ngạc nhiên nhưng rồi lập tức thu lại móng vuốt,y chỉnh lại tóc tai, mỉm cười bước ra
"Ta đây,ngươi đến vì có điều ước rồi đúng không?"
Diệp Lục Đan ngẩn mặt,nhìn Tiểu Hồ khẽ thở dài.Hắn đứng dậy, cởi áo ngoài ra,đi tới khoác lên người nữ nhân đối diện
Tiểu Hồ mở tròn mắt,không hiểu nổi hành động này của Diệp Lục Đan:"Ngươi làm gì đó?"
Hắn thản nhiên trả lời:"Trời bên ngoài lạnh lắm,cô chỉ mặc một lớp vải mỏng thế này thì làm sao mà giữ ấm được"
Tiểu Hồ quay người ,gương mặt bất giác trở nên nóng bừng: "Ngươi quên mất ta là hồ ly rồi sao?Ta suốt ngày ở trong hang,bao năm nay có bị gì đâu"
Diệp Lục Đan:"Đó là khi cô còn hồ ly,bây giờ cô là con người thì dễ bị cảm lắm"
Đứng trước câu trả lời thiếu hiểu biết của Diệp Lục Đan thì Tiểu Hồ cũng cạn lời,y không muốn phung phí lời nói cho một tên có người ngu ngốc này như Diệp Lục được •
Tuy vậy có vẻ Diệp Lục Đan đã buông bỏ sự đề phòng của mình dành cho Tiểu Hồ.Y nhân cơ hội hỏi:"Ngươi biết ta là hồ ly mà vẫn tới,không sợ ta làm hại ngươi hay bị người trong trấn phát hiện sao?"
Diệp Lục Đan ban đầu ngồi xuống đất trước,tay cầm đôi đũa gắp cục thịt vào bát của Tiểu Hồ rồi mới đáp lại y:
"Khu rừng này không nhiều người vào,cùng lắm là vài ba gã thợ săn,vả lại ta là thiếu gia nhà giàu,ai cấm được?
Còn nữa là bởi vì ta thấy cô từ đầu không hại ta nên ta tạm thời tin tưởng cô"
Trong thoáng chốc trái tim Tiểu Hồ lại không tự chủ được mà đập liên hồi
Chính y cũng cảm thấy thật kì lạ,mấy trăm năm nay trái tim y chưa bao giờ đập mạnh và nhanh như thế này
Y ôm ngực, trong đầu hiện lên không biết là bao nhiêu câu hỏi.Vì sao y lại có cảm giác kì lạ khi nhận được quan tâm của một con người chứ?
Thân là đại công chúa hồ tộc,được các trưởng lão cùng người trong tộc quan tâm là chuyện thường ngày.Không chỉ là quan tâm không đâu,tất cả còn dùng thái độ kính trọng với y
"Cô sao vậy?Ta mang đồ ăn cho cô nè"
Giọng nói của Diệp Lục Đan vang lên,kéo Tiểu Hồ về thực tại.Y ù ù cạc cạc nói:"Được rồi,ta ăn ngay đây"
Diệp Lục Đan ăn mới chỉ được vài miếng đã xách kiếm ra ngoài.Tiểu Hồ tưởng hắn rời đi nên chạy ra định chặn lại,không ngờ hắn chỉ đi luyện kiếm
Động tác của hắn nhanh nhẹn mà dứt khoác, lại rất đẹp mắt khiến Tiểu Hồ cứ bất giác quan sát mà không biết hành động này của mình đã bị hắn ta thu vào tầm mắt
Nhưng Diệp Lục Đan cũng không nói gì,khẽ nhìn y một cái rồi tiếp tục với công việc của bản thân.Trên môi không biết từ khi nào đã vẽ ra nụ cười
Căn nhà hoang giữa rừng có hai người .Một người lặng lẽ nhìn Một người lặng lẽ cười
Đến một lúc,Tiểu Hồ nhận ra quá mức lộ liễu nên liền thu lại ánh mắt,giả vờ đi vào trong như chưa có chuyện gì xảy ra
Vừa vào trong thì Tiểu Hồ phát hiện có một cuốn sách đang nằm cạnh chén cơm của Diệp Lục Đan,y tò mò nên nhặt lên xem thử
Có lẽ là khi ban nãy Diệp Lục Đan đứng lên thì cuốn sách này rơi khỏi người hắn.Tiểu Hồ cũng biết một vài chữ nên mở ra đọc ngay
Sau khi đã thấm mệt thì Diệp Lục Đan bước vào nhà,vừa đi vừa dùng khăn lau trán. Hắn cất giọng:"Tiểu Hồ,cô ăn xong chưa,có cần ta đem cho cô thêm đồ ăn không?"
Trong nhà chỉ có đống thức ăn mà hắn đã đem đến,không vơi đi là bao nhiêu.Diệp Lục Đan chậc lưỡi: "Về rồi hả?
Đi cũng không nói một tiếng nữa"
Hắn đeo kiếm lại bên hông,dọn đống thức ăn kia rồi ra về.Ai dè vừa ra tới cửa thì Tiểu Hồ đột nhiên xuất hiện chặn đường hắn
Chưa kịp mở miệng hỏi han gì thì Tiểu Hồ đã đẩy hắn ngã xuống đất. Diệp Lục Đan khó hiểu ra mặt: "Cô làm gì vậy?"
Tiểu Hồ tay cầm cuốn sách kia, nhìn vào đó mà nói:"Ta không biết phải đền ơn huynh thế nào,vậy thì ta sẽ lấy thân đền đáp"
Diệp Lục Đan đần mặt ra:"Cái gì?"
Tiểu Hồ quăng cuốn sách đi,đi tới nằm đè lên người hắn:"Lấy thân đền đáp đó"
Cuối cùng Diệp Lục Đan cũng hiểu ra vấn đề,hắn không nói nhiều liền kịch liệt đẩy Tiểu Hồ ra:"Không cần...ta không cần trả ơn gì đó đâu"
Hai bàn tay của Diệp Lục Đan ngay tập tức bị khống chế,Tiểu Hồ áp sát gương mặt xuống. Hơi thở của cả hai dần chậm lại,riêng Diệp Lục Đan không dám thở mạnh,sắc mặt cũng biến đổi liên tục
Tiểu Hồ cũng có chút chần chừ,nhưng rồi vẫn đặt lên môi Diệp Lục Đan một nụ hôn
Y thấy trong sách làm sao thì y làm vậy thôi
/115
|