Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 33 - Lần đầu gặp mặt

/115


Hồ ly khẽ chớp mắt,khung cảnh trước mặt Thẩm Hi Dao đột nhiên thay đổi.Lúc này ánh mắt của hồ ly hướng xuống đất,từ đây nhìn xuống thì có vẻ đang ở khoảng cách rất cao,lỡ bị rơi thì nhất định sẽ gãy tay gãy chân gì đó luôn

Chắc hẳn hồ ly đang ngồi trên cành cây. Ánh mắt ngóng trông như tìm kiếm dáng hình của ai đó

Quả nhiên không ngoài dự đoán,phía xa xa là Diệp Lục Đan tay cầm theo một hộp đựng thức ăn được làm bằng sức đang đi tới.Dáng vẻ của hắn lén la lén lút như có tật giật mình

"Hồ ly chết tiệt,ai mượn đi đứng không cẩn thận rồi rơi vào bẫy của thợ săn làm chi mà bây giờ ta phải chăm sóc ngươi thế này"

Diệp Lục Đan này rõ ràng là không nỡ để hồ ly một mình giữa rừng nên chủ động đi thăm,sẵn tiện đem cho một ít thức ăn. Vậy mà từ miệng hắn ta nói ra như thể hồ ly mới là người gây ra phiền phức vậy

Đợi hắn đã đi đến gần ở đây,hồ ly lập tức từ trên cây nhảy xuống. Diệp Lục Đan thoáng giật mình nhưng rồi phản ứng rất nhanh mà quăng giỏ hộp thức ăn kia rồi dùng tay đỡ cô gái này

Hai người bốn mắt nhìn nhau

"..."

Dường như Diệp Lục Đan chưa từng tiếp xúc với nữ nhân bao giờ nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân đột xuất này khiến hắn gượng đỏ cả mặt

"Ta...ta xin lỗi vì đã động chạm cô nương,ta không cố tình..". Diệp Lục Đan không nói không rằng vội buông hồ ly ra,giấu hai tay sau lưng, lúng túng nói

Cô nương trước mặt hắn chỉ mặc mỗi một lớp vải mỏng,tóc thắt bím để qua vai, làn da vừa trắng vừa mịn màng.Ban nãy hắn lỡ chạm vào làn da ấy nên bất giác rùng mình

Hồ ly che miệng khẽ mỉm cười:"Không sao,chỉ là vô tình đụng thôi ...mà huynh có cần phải bịt mắt thế không?"

Diệp Lục Đan không biết từ khi nào đã dùng tay bịt mắt lại, được hỏi thì hắn ngập ngừng trả lời:"Phi lễ chớ nhìn...

cô nương chắc hẳn vẫn chưa lập gia thất,ta không tiện nhìn"

Đáp lại câu trả lời ngây ngô đó của hắn là một điệu cười có vài phần châm chọc trong đó. Hồ ly tiến lại,chạm nhẹ lên ngực hắn:"Chúng ta chỉ vừa gặp nhau cách đây không lâu thôi, huynh đừng nói chuyện như thể chúng ta mới lần đầu gặp nhau như thế chứ"



Được nữ nhân chạm vào khiến lông tóc của Diệp Lục Đan dựng hết cả lên,hắn vẫn dùng tay che mắt nhưng bàn chân đã biết điều mà lùi ra sau mấy bước:"Cô nương có phải có hiểu lầm gì rồi không? Ta chưa từng gặp cô nương trước đây"

Nhìn cái cách Diệp Lục Đan né mình như né tà thật sự chọc cho hồ ly muốn cười phá lên,song y rất lịch sự, không biểu hiện ra ngoài

Hết cách y đành bật mí cho hắn một ít thông tin vậy:"Huynh ngại cái gì chứ,hôm qua huynh còn băng bó cho ta,bây giờ sao lại nhận thành người lạ rồi"

Diệp Lục Đan ngạc nhiên:"Băng bó?Có sao?"

Cái tên thiếu gia này cứ như bị mất trí vậy,hỏi gì cũng không biết,hồ ly đã bắt đầu bực bội rồi.Y nắm tay Diệp Lục

Đan kéo xuống,không để hắn che mặt nữa

"Cô nương...!"

Cô nương đối diện tiến lại áp sát gương mặt lại,khiến tay của hắn đụng trúng ngực của cô nương đó,hắn muốn rụt tay về nhưng không làm được

Hồ ly dùng đôi mắt màu vàng nhạt nhìn thẳng vào hắn,lời nói như giận dỗi:"Ta có tên,là Tiểu Hồ,còn nữa,ta là hồ ly,đến để trả ơn cho ngươi"

Nghe đến hai chữ "hồ ly", đôi mắt Diệp Lục Đan đột nhiên mở tròn,hắn giữ khoảng cách rồi rút kiếm chỉa vào Tiểu Hồ với thái độ đầy đề phòng

Đến để trả ơn mà lại nhận được kết quả như vậy làm cho Tiểu Hồ có chút mất hứng:"Sao vậy? Sợ ta hút sinh khí của ngươi hả?"

Diệp Lục Đan:"Ta là nam nhân đứng đắn,ta cũng không có ham muốn nữ sắc,cô...cô cách xa ta một chút là được rồi,ta không cần trả ơn gì đó đâu"

Tên Diệp Lục Đan này trông cũng có chút nhan sắc,nhưng ở hồ tộc thì cũng không thiếu hồ ly hóa thành nam nhân tiêu soái.Nếu được đem so thì Diệp Lục Đan chắc chắn không bằng người ở hồ tộc

Vậy nên trong mắt của Tiểu Hồ thì Diệp Lục Đan không có gì đặc biệt cả.Y nhún vai bước tới,dáng đi uyển chuyển quyến rũ:"Ta không cứ hứng thú với chuyện đó đâu,ngươi yên tâm"

Diệp Lục Đan: "Cô đừng lại đây!"



Tiểu Hồ:"Nói đi ,bây giờ ngươi muốn điều ước gì,ta thành toàn cho ngươi"

Diệp Lục Đan: "Muốn gì? Ta trước giờ muốn gì thì được đó nên bây giờ ta không muốn gì hết, mà cô đừng lạ đây nữa...ta..."

Chưa nói xong thì Tiểu Hồ trước mặt hắn bỗng nhiên biến mất,sau đó lại xuất hiện phía sau lưng hắn.Tiểu Hồ một tay thì vào áo, một tay vuốt ve gương của hắn

Với tốc độ này làm cho Diệp Lục Đan không kịp phòng bị Tiểu Hồ thì thầm vào tai hắn:"Khi nào có điều ước rồi thì đến đây tìm ta"

Diệp Lục Đan quay người vung kiếm,nhưng dĩ nhiên là không còn ai ở đó:"Hồ ly chết tiệt!"

Tiểu Hồ không đi ngay mà núp ở cành cây gần đó quan sát. Nhìn thấy Diệp Lục Đan chậm rãi bỏ kiếm vào vỏ,miệng lẩm bẩm gì không biết rồi cúi người nhặt lại chiếc hộp đựng đồ ăn đang nằm ngổn ngang dưới đất

Hắn phủi phủi cho bụi rơi xuống,đặt hộp thức ăn lên tảng đá to gần đó rồi đi vào căn nhà hoang

"Hắn ta làm gì vậy?Biết ta là hồ ly mà sao chưa chịu về?"

Từ xa nhìn vào thấy hắn cầm đống rơm rơi vương vãi trên nền cỏ,đi tới và bắt đầu cặm cụi lợp lại,thay thế bức tường đã bị đập nát trước đó

Động tác của hắn vụng về, làm chưa được bao nhiêu đã đổ vỡ lung tung. Tiểu Hồ ngồi trên cành cây mà cười không dừng lại được

"Để xem hắn ta kiên trì được bao lâu"

Hắn làm hết đổ đến lần này tới lượt khác, nhưng hắn thì kiên trì hơn Tiểu Hồ tưởng. Chỉ khi trời tối thì hắn mới làm xong

Diệp Lục Đan ra ngoài ngắm nghía thành quả mình vừa làm được trong chốc lát rồi hài lòng rời đi

Đợi Diệp Lục Đan đã đi thì Tiểu Hồ mới nhảy xuống.Y nhận ra đây là hắn cố tình làm cho y,chắc là sợ y nằm ngủ sẽ bị lạnh,còn hộp thức ăn trên tảng đá kia cũng không ngoại lệ 1

Tiểu Hồ mỉm cười:"Đúng là con người ngốc nghếch,ta ngủ ở đâu mà chả được"

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status