Thẩm Hi Dao vừa thở phào trong phòng xong thì cánh cửa lại bất chợt bật tung ra.Còn tưởng Tô Tư Mộc lì lợm không chịu đi,định quay qua dọa vài cái nhưng không ngờ bên ngoài cửa ấy vậy mà lại là một con bạch khổng tước thân toát ra ánh sáng chói mắt
Con bạch khổng tước đó không nói không rằng chạy đến nhào vào lòng Thẩm Hi Dao khóc nức nở: "Ngài bị bệnh mà sao không nói cho tôi một tiếng,hu hu...ngài mà có mệnh hệ gì thì sao tôi sống được đây!
Thấm Hi Dao kinh ngạc hất con bạch khổng tước đó xuống giường, chất vấn:"Ngươi chui từ đâu ra vậy?!Mà một con chim như ngươi cũng biết nói tiếng người sao?!"
Bạch khổng tước lồm cồm bò dậy,không hè tức giận trước hành động này của Thẩm Hi Dao, nói:"Tôi là linh thú thượng cổ,không phải loài chim tầm thường nên đương nhiên nói được tiếng người"
Thẩm Hi Dao hỏi:"Vậy ta với ngươi liên quan gì đến nhau?"
Bạch khổng tước nước mắt nước mũi nhạt nhòa nói:"Tôi là linh thú riêng của ngài mà,chẳng lẽ ngài quên mất tôi rồi sao?Hừ,tất cả là tại bọn ma tộc đó,tôi sẽ đi khô máu với bọn chúng, lấy lại công đạo cho chủ nhân!"
Còn không để Thẩm Hi Dao kịp phản ứng thì con bạch khổng tước kia đã hùng hồn quay người rời đi,y ráng gọi với theo:"Này,khoan đã..." mà không có tác dụng
Cùng lúc bạch khổng tước vừa nhấc bước chân ra ngoài thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại,khiến nó đập mặt vào cửa ngã ngửa ra đất
"Ta chưa cho ngươi đi mà?".Giọng Thẩm Hi Dao lạnh hơn cả băng nói
Y đúng là đăng trí thật,trong nguyên tác rõ ràng có kể đến chuyện này mà y lại quên tỏng mất.Con bạch khổng tước kia tên là Bạch Tử Yên,có trách nhiệm canh giữ trước phòng Thẩm Hi Dao để tránh có kẻ đột nhập
Không biết Bạch Tử Yên đến từ đâu nhưng Thẩm Hi Dao có vẻ không thích lắm,bởi ngoài việc hậu đậu vô tích sự ra thì Bạch Tử Yên chả làm được gì
Nhưng vì Bạch Tử Yên cứ đám đuôi Thẩm Hi Dao không rời,bị đuổi mấy lần cũng nhất quyết không chịu đi, một phần nữa là thêm Chúc Hiểu Phong thuyết phục mới giúp Bạch Tử Yên có cơ hội ở lại Áng Ngọc Phong
Song từ khi xuyên không đến giờ Thẩm Hi Dao chưa thấy Bạch Tử Yên nên quên luôn sự tồn tại của nó.Thẩm Hi
Dao hỏi:"Một tháng nay ngươi đi đâu?"
Dường như bị chạm trúng tim đen,Bạch Tử Yên hết gãi đầu rồi xoa cằm,sợ một khi nói sai hay không đúng ý sẽ chọc giận y
Thấy đã lâu mà không có được câu trả lời,Thẩm Hi Dao cau mày hỏi lại:"Đi đâu?Nói mau"
Bạch Tử Yên ấp úng,vừa nói vừa quay mặt đi tránh ánh mắt của Thẩm Hi Dao:"Thật ra...thật ra hôm đó tôi gặp một muội muội vàng anh xinh đẹp quá nên...à,tôi đuổi theo nhưng không may bị lạc...."
Thẩm Hi Dao:".."
Thật tình cái lý do này y không chấp nhận được, nếu người trước mặt Bạch Tử Yên lúc này là Thẩm Hi Dao nguyên tác thì không chừng còn bị đập cho một trận ấy chứ
Một con khổng tước mê gái đến mức không tìm được đường về nhà thì là lần đầu tiên y nghe được ấy
Thấm Hi Dao bất lực ôm trán:"Ta nói trước cho ngươi biết,nếu trường hợp này còn xảy ra thì ngươi cũng đừng vác mặt về Áng Ngọc Phong nữa"
Vì đã quá hiểu chủ nhân nên Bạch Tử Yên cứ tưởng sẽ bị mắng hay bị roi quất cho liệt khắp người, tệ nhất là bị quăng ra khỏi Áng Ngọc Phong.Đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không ngờ lại nhận được sự tha thứ của chủ nhân nên vui mừng khôn xiết
Hai mắt Bạch Tử Yên sáng rỡ,nói:"Tôi biết chắc ngài không nỡ phạt tôi đâu mà.À mà sức khỏe của ngài như thế nào rồi?"
Thẩm Hi Dao xoa ấn đường, nói:"Ta không sao"
Bạch Tử Yên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y cư nhiên không tin:"Chủ nhân ngài đừng giấu tôi,ngài cái gì cũng giấu giấu giếm giếm, tôi..."
Thẩm Hi Dao trừng mắt,gằn giọng:"Câm miệng,ra ngoài"
Nghe xong lông chim của Bạch Tử Yên dựng hết cả lên,sau khi bĩu môi làu bàu vài cái rồi cũng lủi thủi bỏ đi.Dù có giận cách mấy thì Bạch Tử Yên cũng không dám đóng cửa mạnh,chỉ nhẹ nhàng khép khẽ cánh cửa
Ở trong này Thẩm Hi Dao mặc lại y phục,lấy lại dáng vẻ cao ngạo thường này rồi mới bước ra khỏi phòng.Bên ngoài không khí thoáng mát,dễ chịu vô cùng,gió sương thổi qua có hơi lạnh song không thành vấn đề
Trên cành cây gần đó có một cục lông trắng tinh, là Bạch Tử Yên đang cuộn mình nằm dài trên đó ngủ ngon làn-h.Bảo sao trong nguyên tác Thẩm Hi Dao ghét ra mặt đến vậy,giây trước giả vờ quan tâm chủ nhân,giây sau đã lăn đùng ra ngủ quên trời quên đất rồi
Đi dạo một vòng bên ngoài mà không thấy bóng dáng Hà Sở Tiêu với Tinh Tuyết Tuyết đâu.Đáng lẽ ra ngày đầu tiên phải bái sư song trước đó y đã bỏ qua nghi thức rườm rà này,vậy thì chắc hẳn Tinh Tuyết Tuyết đang dạy học cho Hà Sở Tiêu rồi
Nếu không luyện kiếm thì dạy học ở đâu?
Tàng Thư Các!
Thẩm Hi Dao bảo đảm suy đoán của mình không sai,tự tin hất tóc đi đến Tàng Thư Các. Nơi đây nằm sau một gian mật thất bên trong thư phòng
Tàng Thư Các chứa đựng nhiều bí mật cấm kị nên đệ tử bình thường không phải cứ muốn vào là vào.Song Tinh
Tuyết Tuyết đặc biệt hơn vì được Thẩm Hi Dao tin tưởng giao cho toàn quyền dự do ra vào
Trong nguyên tác có kể về chuyện này.Tinh Tuyết Tuyết đưa Hà Sở Tiêu đến Tàng Thư Các là vì muốn cho hắn ta thăm quan Áng Ngọc Phong,sẵn tiện lấy vài cuốn ra chỉ ngồi đó chỉ dạy luôn
Khi đến thì thấy mật thất đã mở,quả nhiên hai đứa nhóc kia đã vào trong đây. Thẩm Hi Dao nhẹ nhàng bước vào,cố gắng không gây ra tiếng động để tránh bị phát hiện
Không ngoài dự đoán, Hà Sở Tiêu ngay ngắn ngồi cầm cây bút lông,được Tinh Tuyết Tuyết kế bên kèm cập nắn nót từng chữ một
Hai đứa nhóc vừa viết vừa cười nói vui vẻ,sự hạnh phúc không thể che giấu được qua nụ cười tươi của Hà Sở
Tiêu.Thẩm Hi Dao nhìn khung cảnh này mà bất giác cười theo
Dường như cảm giác có ngươi nhìn mình nên Hà Sở Tiêu quay người qua nhìn, Thẩm Hi Dao không kịp phản ứng nên buộc phải đối diện với ánh mắt trong veo đơn thuần của hắn. Hà Sở Tiêu ngạc nhiên,há miệng định nói nhưng hình như nhớ lại chuyện gì đó nên nhanh chóng thu lại nụ cười,cụp mắt không lên tiếng
Tinh Tuyết Tuyết vỗ vai Hà Sở Tiêu:"Đệ mất tập trung quá đó,mau lại đây viết tiếp đi"
Con bạch khổng tước đó không nói không rằng chạy đến nhào vào lòng Thẩm Hi Dao khóc nức nở: "Ngài bị bệnh mà sao không nói cho tôi một tiếng,hu hu...ngài mà có mệnh hệ gì thì sao tôi sống được đây!
Thấm Hi Dao kinh ngạc hất con bạch khổng tước đó xuống giường, chất vấn:"Ngươi chui từ đâu ra vậy?!Mà một con chim như ngươi cũng biết nói tiếng người sao?!"
Bạch khổng tước lồm cồm bò dậy,không hè tức giận trước hành động này của Thẩm Hi Dao, nói:"Tôi là linh thú thượng cổ,không phải loài chim tầm thường nên đương nhiên nói được tiếng người"
Thẩm Hi Dao hỏi:"Vậy ta với ngươi liên quan gì đến nhau?"
Bạch khổng tước nước mắt nước mũi nhạt nhòa nói:"Tôi là linh thú riêng của ngài mà,chẳng lẽ ngài quên mất tôi rồi sao?Hừ,tất cả là tại bọn ma tộc đó,tôi sẽ đi khô máu với bọn chúng, lấy lại công đạo cho chủ nhân!"
Còn không để Thẩm Hi Dao kịp phản ứng thì con bạch khổng tước kia đã hùng hồn quay người rời đi,y ráng gọi với theo:"Này,khoan đã..." mà không có tác dụng
Cùng lúc bạch khổng tước vừa nhấc bước chân ra ngoài thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại,khiến nó đập mặt vào cửa ngã ngửa ra đất
"Ta chưa cho ngươi đi mà?".Giọng Thẩm Hi Dao lạnh hơn cả băng nói
Y đúng là đăng trí thật,trong nguyên tác rõ ràng có kể đến chuyện này mà y lại quên tỏng mất.Con bạch khổng tước kia tên là Bạch Tử Yên,có trách nhiệm canh giữ trước phòng Thẩm Hi Dao để tránh có kẻ đột nhập
Không biết Bạch Tử Yên đến từ đâu nhưng Thẩm Hi Dao có vẻ không thích lắm,bởi ngoài việc hậu đậu vô tích sự ra thì Bạch Tử Yên chả làm được gì
Nhưng vì Bạch Tử Yên cứ đám đuôi Thẩm Hi Dao không rời,bị đuổi mấy lần cũng nhất quyết không chịu đi, một phần nữa là thêm Chúc Hiểu Phong thuyết phục mới giúp Bạch Tử Yên có cơ hội ở lại Áng Ngọc Phong
Song từ khi xuyên không đến giờ Thẩm Hi Dao chưa thấy Bạch Tử Yên nên quên luôn sự tồn tại của nó.Thẩm Hi
Dao hỏi:"Một tháng nay ngươi đi đâu?"
Dường như bị chạm trúng tim đen,Bạch Tử Yên hết gãi đầu rồi xoa cằm,sợ một khi nói sai hay không đúng ý sẽ chọc giận y
Thấy đã lâu mà không có được câu trả lời,Thẩm Hi Dao cau mày hỏi lại:"Đi đâu?Nói mau"
Bạch Tử Yên ấp úng,vừa nói vừa quay mặt đi tránh ánh mắt của Thẩm Hi Dao:"Thật ra...thật ra hôm đó tôi gặp một muội muội vàng anh xinh đẹp quá nên...à,tôi đuổi theo nhưng không may bị lạc...."
Thẩm Hi Dao:".."
Thật tình cái lý do này y không chấp nhận được, nếu người trước mặt Bạch Tử Yên lúc này là Thẩm Hi Dao nguyên tác thì không chừng còn bị đập cho một trận ấy chứ
Một con khổng tước mê gái đến mức không tìm được đường về nhà thì là lần đầu tiên y nghe được ấy
Thấm Hi Dao bất lực ôm trán:"Ta nói trước cho ngươi biết,nếu trường hợp này còn xảy ra thì ngươi cũng đừng vác mặt về Áng Ngọc Phong nữa"
Vì đã quá hiểu chủ nhân nên Bạch Tử Yên cứ tưởng sẽ bị mắng hay bị roi quất cho liệt khắp người, tệ nhất là bị quăng ra khỏi Áng Ngọc Phong.Đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không ngờ lại nhận được sự tha thứ của chủ nhân nên vui mừng khôn xiết
Hai mắt Bạch Tử Yên sáng rỡ,nói:"Tôi biết chắc ngài không nỡ phạt tôi đâu mà.À mà sức khỏe của ngài như thế nào rồi?"
Thẩm Hi Dao xoa ấn đường, nói:"Ta không sao"
Bạch Tử Yên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y cư nhiên không tin:"Chủ nhân ngài đừng giấu tôi,ngài cái gì cũng giấu giấu giếm giếm, tôi..."
Thẩm Hi Dao trừng mắt,gằn giọng:"Câm miệng,ra ngoài"
Nghe xong lông chim của Bạch Tử Yên dựng hết cả lên,sau khi bĩu môi làu bàu vài cái rồi cũng lủi thủi bỏ đi.Dù có giận cách mấy thì Bạch Tử Yên cũng không dám đóng cửa mạnh,chỉ nhẹ nhàng khép khẽ cánh cửa
Ở trong này Thẩm Hi Dao mặc lại y phục,lấy lại dáng vẻ cao ngạo thường này rồi mới bước ra khỏi phòng.Bên ngoài không khí thoáng mát,dễ chịu vô cùng,gió sương thổi qua có hơi lạnh song không thành vấn đề
Trên cành cây gần đó có một cục lông trắng tinh, là Bạch Tử Yên đang cuộn mình nằm dài trên đó ngủ ngon làn-h.Bảo sao trong nguyên tác Thẩm Hi Dao ghét ra mặt đến vậy,giây trước giả vờ quan tâm chủ nhân,giây sau đã lăn đùng ra ngủ quên trời quên đất rồi
Đi dạo một vòng bên ngoài mà không thấy bóng dáng Hà Sở Tiêu với Tinh Tuyết Tuyết đâu.Đáng lẽ ra ngày đầu tiên phải bái sư song trước đó y đã bỏ qua nghi thức rườm rà này,vậy thì chắc hẳn Tinh Tuyết Tuyết đang dạy học cho Hà Sở Tiêu rồi
Nếu không luyện kiếm thì dạy học ở đâu?
Tàng Thư Các!
Thẩm Hi Dao bảo đảm suy đoán của mình không sai,tự tin hất tóc đi đến Tàng Thư Các. Nơi đây nằm sau một gian mật thất bên trong thư phòng
Tàng Thư Các chứa đựng nhiều bí mật cấm kị nên đệ tử bình thường không phải cứ muốn vào là vào.Song Tinh
Tuyết Tuyết đặc biệt hơn vì được Thẩm Hi Dao tin tưởng giao cho toàn quyền dự do ra vào
Trong nguyên tác có kể về chuyện này.Tinh Tuyết Tuyết đưa Hà Sở Tiêu đến Tàng Thư Các là vì muốn cho hắn ta thăm quan Áng Ngọc Phong,sẵn tiện lấy vài cuốn ra chỉ ngồi đó chỉ dạy luôn
Khi đến thì thấy mật thất đã mở,quả nhiên hai đứa nhóc kia đã vào trong đây. Thẩm Hi Dao nhẹ nhàng bước vào,cố gắng không gây ra tiếng động để tránh bị phát hiện
Không ngoài dự đoán, Hà Sở Tiêu ngay ngắn ngồi cầm cây bút lông,được Tinh Tuyết Tuyết kế bên kèm cập nắn nót từng chữ một
Hai đứa nhóc vừa viết vừa cười nói vui vẻ,sự hạnh phúc không thể che giấu được qua nụ cười tươi của Hà Sở
Tiêu.Thẩm Hi Dao nhìn khung cảnh này mà bất giác cười theo
Dường như cảm giác có ngươi nhìn mình nên Hà Sở Tiêu quay người qua nhìn, Thẩm Hi Dao không kịp phản ứng nên buộc phải đối diện với ánh mắt trong veo đơn thuần của hắn. Hà Sở Tiêu ngạc nhiên,há miệng định nói nhưng hình như nhớ lại chuyện gì đó nên nhanh chóng thu lại nụ cười,cụp mắt không lên tiếng
Tinh Tuyết Tuyết vỗ vai Hà Sở Tiêu:"Đệ mất tập trung quá đó,mau lại đây viết tiếp đi"
/115
|