Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 53 - Gặp ác mộng

/115


Bình thường nếu không cười thì gương mặt của Thẩm Hi Dao vốn cũng đã hung dữ rồi,bây giờ thêm cái trừng mắt không khỏi dọa cho Hà Sở Tiêu hồn vía lên mây

Hà Sở Tiêu lùi ra sau,không dám làm trái lời Thẩm Hi Dao nữa.Nhưng hắn vẫn rất lo lắng: "Sư tôn..."

Thẩm Hi Dao không thể chịu nổi được nữa,y quát: "Mặc kệ ta,ngươi câm miệng lại đi!"

Song lời vừa thốt ra Thẩm Hi Dao lại cảm thấy không ổn tí nào.Quát nam chính thì kiểu gì cũng bị mất mạng, vả lại không thể để hắn nhìn thấy cảnh thê thảm của mình. Nghĩ rồi y dứt khoát rời đi luôn

Trở về phòng, Thẩm Hi Dao vội đóng rầm cửa lại,ôm ngực quằn quại với cơn đau thấu tim này

Đau quá

Đau không thể tả được bằng lời. Cơn đau đột nhiên lan lên trên đầu,khiến y có cảm giác như chết đi sống lại

Trong nguyên tác rõ ràng Thẩm Hi Dao cũng phải nhận nổi đau tương tự vậy mà sao vẫn giữ được gương mặt không chút biến sắc?

Thẩm Hi Dao nằm dài trên đất,vừa mới chống tay muốn ngồi dậy thôi mà tầm nhìn đã trở nên mờ dần,miệng phun ra một búng máu,văng hết lên bộ y phục của bản thân

Đầu óc mơ hồ, Thẩm Hi Dao mặt mũi tối sầm mất đi ý thức mà ngã xuống đất

Lần nữa mở mắt,thứ đầu tiên Thẩm Hi Dao nhìn thấy là mấy thanh sắt như nhà giam.Dưới nền đá lạnh lẽo còn có mấy vệt máu đã sẫm màu,chắc là để cũng khá lâu rồi

Định di chuyển thử thì y chợt cảm nhận hình như cơ thể mình không có tay chân.Y cố gắng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt vô tình quét một cánh tay, một con mắt nằm ngổn ngang

Cái hình ảnh này...chăng phải là kết cục của kẻ phản diện trong nguyên tác sao?!!!

Cảnh tượng khiến Thẩm Hi Dao không rét mà run,y dáo dác ngó trước ngó sau.Mỗi lần y quay đầu là có tiếng leng keng vang lên.Hóá ra cổ của y đang bị trói bởi một sợi dây xích

Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân. Tiếng động rất chậm rãi,như thể người nọ ung dung và rất bình thản. Dĩ nhiên người nọ là Hà Sở Tiêu

Hà Sở Tiêu với mái tóc trắng xõa dài ,thân mặc y phục đen ,trên trán có ấn kí đỏ tượng trưng cho dòng máu ma tộc.Hắn dùng đôi mắt với con ngươi đỏ như máu nhìn Thẩm Hi Dao,miệng cười khẩy



"Sư tôn, người thành ra như thế này cũng là do người tự chuốc lấy"

Hắn ngồi xuống đối diện Thẩm Hi Dao,vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y,hắn nói:"Trước đây người đã đối xử với con như thế nào thì bây giờ con sẽ trả cho người gấp bội lần"

Nói rồi hắn đứng lên,đi ra xa vài mét,sau đó từ tay biến ra một cây cung huyết đỏ,giương cung nhắm về phía

y. Thẩm Hi Dao sợ hãi vô cùng,giọng nói run rẩy:"Sở Tiêu, ngươi...ngươi định làm gì...?"

Hà Sở Tiêu nhếch mép,cười lạnh nhưng không trả lời.Dây cung đã căng tròn,mũi tên sắc nhọn,chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết một khi đâm vào sẽ thốn đến mức nào

Xoẹt

Mũi tên ấy không chút lưu tình đâm thẳng vào mắt Thẩm Hi Dao,khiến y "A!!" lên thất thanh. Hà Sở Tiêu rất phấn khích,tiến tới mạnh bạo rút mũi tên ra,kéo theo cả con mắt cũng rơi ra theo,chừa lại hốc mắt đen xì

Máu chảy xuống,thấm hết vào bộ y phục đã bị nhuộm hết bằng màu máu.Hà Sở Tiêu càng ngày càng thích thú

hơn.Cầm trên tay mũi tên chứa máu của người mình hận nhất,hắn chăm chú quan sát rồi đưa lên miệng liếm sạch máu trên đó

"Hức..mắt của ta..."

Hà Sở Tiêu:"Sư tôn,máu của người ngon lắm đó.Hay là cho con ăn luôn người được không?"

Thẩm Hi Dao lắp bắp:"Không không không...không được đâu,Sở Tiêu...ngươi tha cho ta đi..."

Hà Sở Tiêu bình thản nói:"Không cho sao?Được thôi ,vậy con chỉ còn cách giết người từ từ rồi mới ăn thịt thôi"

Nói đoạn hắn vung mũi tên về phía con mắt còn lại của Thẩm Hi Dao.Y không thể làm gì hơn ngoài việc mở tròn mắt đối diện nó

"Đừng mà!!!!!!"

"Làm ơn...tha cho tôi đi..."

"A Dao...A Dao, muội sao vậy?A Dao...?"



Nhờ giọng nói ấm áp của Lâm Mi Hoạ kế bên mới giúp y thoát khỏi cơn ác mộng đó. Lúc mở mắt thì dưới chân giường không chỉ có Lâm Mi Hoạ thôi mà Tô Tư Mộc cũng đứng phe phẩy cây quạt

Nhận ra tất cả chỉ là mơ, Thẩm Hi Dao không giấu được sự xúc động nhào đến ôm Lâm Mi Hoạ, nước mắt lã chã:

"May quá...may quá..."

Lâm Mi Hoạ dù không hiểu chuyện gì song vẫn vỗ lưng trấn an Thẩm Hi Dao:"Không sao không sao,có ta ở đây rồi.Hazz,muội gặp ác mộng đúng không?"

Thẩm Hi Dao:"Ừm..."

Tô Tư Mộc lên tiếng:"Ảnh hưởng do thuốc độc gây ra đó"

Cho dù là lý do gì nhưng giấc mơ đó thật sự quá đáng sợ,cứ nghĩ đến là lại bất giác sờ lên mặt xem xem mình có mất con mắt nào không

"Sáng nay ta đang ngủ thì đã nghe Tinh Tuyết Tuyết ầm ĩ bên ngoài,ban đầu còn tưởng Ngũ Điệp Sơn sắp bị cháy thành tro đấy chứ".Tô Tư Mộc nói:"Không ngờ nghe tin đêm qua muội phát bệnh,ta chưa kịp tỉnh táo đã phải vác cái thân xách này qua đây rồi.Ôi,ta còn buồn ngủ đây"

Dứt câu Tô Tư Mộc đã ngáp ngắn ngáp dài,xem như hắn không nói dối.Lâm Mi Hoạ ôn tồn nói:"Đúng vậy,ta cũng vội chạy qua đây,chỉ sợ muội gặp mệnh hệ gì thôi"

Tô Tư Mộc phẩy phẩy cây quạt,giọng điệu như trêu chọc:"Trước giờ ta chưa thấy muội khóc bao giờ,vậy mà chỉ cần một giấc mơ đã đủ dọa muộn bật rồi khóc rồi...ta tò mò quá,muội mơ gì vậy?"

Lâm Mi Hoạ:"Im đi ,hết câu để hỏi rồi à?"

Tô Tư Mộc:"Chứ muội quên mất ai mới là sư huynh rồi à?"

Thẩm Hi Dao thầm nghĩ: "Chết,có điềm rồi, kiểu gì cũng đánh nhau cho xem"

Sau một đêm thì cơn đau đã dịu xuống,Thẩm Hi Dao không muốn ngửi mùi súng đạn nên nhanh chóng đẩy hai người bọn họ ra ngoài cửa:"Làm phiền muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh,đây là phòng của người bệnh"

Tô Tư Mộc trước khi đi cũng ráng với người dặn dò:"Nhớ uống thuốc"

Thẩm Hi Dao gật đầu:"Được, muội biết"

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status