Thẩm Hi Dao nhận ra sự đường đột của bản thân,vội vội vàng vàng chỉnh lại tư thế,khẽ ho nhẹ: "À à,muội biết huynh nhất định sẽ có cách mà"
Chúc Hiểu Phong đột nhiên nhìn ra phía sau Thẩm Hi Dao,hỏi:"Cậu nhóc kia...là ai vậy?"
Ánh nhìn của hắn hướng về Hà Sở Tiêu quần áo luộm thuộm ở phía sau.Thẩm Hi Dao vốn định sẽ tìm cơ hội nói chuyện muốn nhận đệ tử cho Chúc Hiểu Phong nghe,bây giờ được hắn hỏi thẳng như vậy thì vui vẻ nói luôn:"Đây là đệ tử mới của Ang Ngọc Phong"
Nghe xong Chúc Hiểu Phong ngạc nhiên ra mặt,dường như không thể tin vào tai mình:"Muội nói thật sao? Chắc chứ?"
Thẩm Hi Dao hỏi ngược lại:"Có chuyện gì hả? Chẳng lẽ muốn nhận đệ tử phải vượt qua kiểm tra mà Ngũ Điệp Sơn đặt ra?"
"Không phải đâu".Lâm Mi Hoạ cười tươi tiến tới:"Năm đó muội đã nói nhất định sẽ không nhận thêm đệ tử nữa.Ây,chính vì vậy nên chưởng môn mới lấy làm lạ thôi"
Chúc Hiểu Phong không nói thêm,chắc đã ngầm đồng ý câu trả lời này của Lâm Mi Hoạ.Y không nhớ rằng trong nguyên tác đã từng nhắc về việc này
Mà dường như là không có nói luôn vì tiểu thuyết viết theo góc nhìn của Hà Sở Tiêu.Một kẻ phản diện sinh ra chỉ để làm phiến đá lớt đường cho nhân vật chính thì lấy đâu ra tư cách để được kể rõ tường tận chú
Chúc Hiểu Phong chuyển ánh mắt qua Hà Sở Tiêu,gương mặt thoáng chút có sự thay đổi.Song chỉ là thoáng qua,rất nhanh sau đó trở về bình thường
Hắn quay lưng về phía y,miệng hình như lẩm bẩm gì đó. Thẩm Hi Dao đương nhiên chú ý điểm lạ thường này của chưởng môn
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thì Lâm Mi Hoa đã kéo tay áo Thẩm Hi Dao về phía trước,chủ động dắt y đi. Lâm Mi Hoạ
giữ nguyên nụ cười trên môi:"Về là được rồi,mà mọi chuyện có suôn sẻ không?Bệnh tình tái phát như thế nào rồi?"
Dù Thẩm Hi Dao ở đây cũng được một tháng mà vẫn không thích ứng được với cái sự nhiệt tình của mấy vị phong chủ này,tuy biết đồng môn nên giúp đỡ nhau nhưng đối với một người luôn sống một mình như Thẩm Ly thì khó mà hòa nhập được
Y cười gượng: "Không có gì đâu,chỉ là muội có vài chuyện muốn hỏi tỷ"
Lâm Mi Hoạ gật đầu:"Được,vào trong đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp"
Trước khi đi Thẩm Hi Dao cũng không quên quay qua dặn dò Tinh Tuyết Tuyết vài điều.Chúc Hiểu Phong không đi vào trước mà dừng lại đợi hai người bọn họ
Vừa về đến Áng Ngọc Phong thì Tô Tư Mộc đã xách đồ nghề qua khám bệnh cho Thẩm Hi Dao.Thấy tình hình của y không những không giảm mà còn tệ hơn trước nên hắn ta vô cùng bực mình
Về phần Tô Tư Mộc thì trông gã ỉu xìu đầy mệt mỏi, hai mắt đầy thâm quầng. Qua lời của Lâm Mi Hoạ thì gã ta vì lo tìm thuốc giải cho y nên mới thức tới tận sáng.Bởi ai cũng biết việc lấy máu từ hắc khống tước là việc bất khả thi
Nguyên một buổi chiều hôm đó Thẩm Hi Dao phải ngồi đó nghe Tô Tư Mộc cằn nhằn mà muốn điếc hết cả tai.Nào thì "không biết giữ gìn sức khoe", rồi còn "muội cứng đầu lắm,ta đã bảo không được sử dụng linh lực quá nhiều rồi mà!"
Lâm Mi Hoạ lẫn Chúc Hiểu Phong đều có mặt ở đây, mà hai người Lâm Mi Hoạ và Tô Tư Mộc mà ở cạnh nhau là xem như chuẩn bị có chiến tranh.Vậy nên Thẩm Hi Dao không mấy ngạc nhiên khi hai người ầm ĩ suốt buổi chiều hôm đó
Mất nhiều công sức lắm mới đuổi khéo bọn họ về.Trước khi đi Tô Tư Mộc vẫn không quên ném cho Thẩm Hi Dao một đơn thuốc, dặn dò: "Mỗi ngày một lần,uống đều đặn mới có tác dụng"
Trong lúc Thẩm Hi Dao tiễn ba vị phong chủ kia đi thì sẵn tiện Thẩm Hi Dao cũng đi thăm Hà Sở Tiêu thử. Tinh
Tuyết Tuyết đã sắp xếp cho sư đệ mới của mình một căn phòng rộng rãi thoáng mát
Thẩm Hi Dao đi ngang qua,nhìn vào thì thấy Hà Sở Tiêu đã thay đồng phục của Áng Ngọc Phong,đang ngồi ngoan ngoãn trên giường giở mấy cuốn sách ra đọc.Bộ y phục trắng tinh với viền lam...đúng là một viên ngọc quý
Cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra khiến cho Hà Sở Tiêu giật mình, theo thói quen ra thế phòng phủ. Không ngờ người bước vào ấy vậy mà lại là sư tôn của mình.Hà Sở Tiêu thu lại ánh mắt dữ tợn, lại tỏ ra là một chú cừu vô hại
Hắn chạy xuống giường,vụng về hành lễ:"Sư tôn"
Nhìn cái cách Hà Sở Tiêu hành lễ là biết ngay hắn chả biết gì cả,chắc là học lỏm được từ Lâm Mi Hoạ và Tinh
Tuyết Tuyết trước đó
"Sáng giờ ngươi chưa ăn gì rồi,mau qua Các Tư Đường ăn cơm đi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói
Hà Sở Tiêu đáp:"Dạ, Tuyết Tuyết sư tỷ đã đi lấy đồ ăn cho con rồi"
Thẩm Hi Dao:"Ữ,vậy ăn xong thì nhớ ngủ sớm"
Y quay người,đi chưa được mấy bước thì đột nhiên vạt áo lại bị kéo về.Thẩm Hi Dao thậm chí còn không thèm xoay lại nhìn
Hà Sở Tiêu dùng giọng như đứa trẻ đã phạm lỗi nói chuyện với y:"Sư tôn...có phải người có bệnh hay không?"
Thẩm Hi Dao:"Thì sao?Ngươi hỏi làm gì?"
Bỗng trái tim y lại chợt đau nhói, Thẩm Hi Dao không tự chủ được mà ôm ngực rồi ngồi khuyu ra đất.Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống,gương mặt đã đau đớn đến mức vặn vẹo
Hà Sở Tiêu không khỏi sốt ruột chạy đến:"Sư tôn,sư tôn,người sao vậy?Sư tôn..."
Thẩm Hi Dao không trả lời,y thấy cứ tiếp tục sẽ không ổn,vội đứng dậy muốn rời khỏi đây.Song ngay khi vừa đứng lên thì đầu óc y lại choáng váng,khiến y suýt nữa thì ngã thêm lần nữa
"Sư tôn,con...con đưa người về phòng". Nói đoạn Hà Sở Tiêu tiến tới dìu cánh tay của Thẩm Hi Dao
"Sư tôn hay là con gọi Tuyết Tuyết sư tỷ đến..."
"Cút!". Thấm Hi Dao tức giận trừng mắt với Hà Sở Tiêu:"Đừng động vào ta!"
Chúc Hiểu Phong đột nhiên nhìn ra phía sau Thẩm Hi Dao,hỏi:"Cậu nhóc kia...là ai vậy?"
Ánh nhìn của hắn hướng về Hà Sở Tiêu quần áo luộm thuộm ở phía sau.Thẩm Hi Dao vốn định sẽ tìm cơ hội nói chuyện muốn nhận đệ tử cho Chúc Hiểu Phong nghe,bây giờ được hắn hỏi thẳng như vậy thì vui vẻ nói luôn:"Đây là đệ tử mới của Ang Ngọc Phong"
Nghe xong Chúc Hiểu Phong ngạc nhiên ra mặt,dường như không thể tin vào tai mình:"Muội nói thật sao? Chắc chứ?"
Thẩm Hi Dao hỏi ngược lại:"Có chuyện gì hả? Chẳng lẽ muốn nhận đệ tử phải vượt qua kiểm tra mà Ngũ Điệp Sơn đặt ra?"
"Không phải đâu".Lâm Mi Hoạ cười tươi tiến tới:"Năm đó muội đã nói nhất định sẽ không nhận thêm đệ tử nữa.Ây,chính vì vậy nên chưởng môn mới lấy làm lạ thôi"
Chúc Hiểu Phong không nói thêm,chắc đã ngầm đồng ý câu trả lời này của Lâm Mi Hoạ.Y không nhớ rằng trong nguyên tác đã từng nhắc về việc này
Mà dường như là không có nói luôn vì tiểu thuyết viết theo góc nhìn của Hà Sở Tiêu.Một kẻ phản diện sinh ra chỉ để làm phiến đá lớt đường cho nhân vật chính thì lấy đâu ra tư cách để được kể rõ tường tận chú
Chúc Hiểu Phong chuyển ánh mắt qua Hà Sở Tiêu,gương mặt thoáng chút có sự thay đổi.Song chỉ là thoáng qua,rất nhanh sau đó trở về bình thường
Hắn quay lưng về phía y,miệng hình như lẩm bẩm gì đó. Thẩm Hi Dao đương nhiên chú ý điểm lạ thường này của chưởng môn
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thì Lâm Mi Hoa đã kéo tay áo Thẩm Hi Dao về phía trước,chủ động dắt y đi. Lâm Mi Hoạ
giữ nguyên nụ cười trên môi:"Về là được rồi,mà mọi chuyện có suôn sẻ không?Bệnh tình tái phát như thế nào rồi?"
Dù Thẩm Hi Dao ở đây cũng được một tháng mà vẫn không thích ứng được với cái sự nhiệt tình của mấy vị phong chủ này,tuy biết đồng môn nên giúp đỡ nhau nhưng đối với một người luôn sống một mình như Thẩm Ly thì khó mà hòa nhập được
Y cười gượng: "Không có gì đâu,chỉ là muội có vài chuyện muốn hỏi tỷ"
Lâm Mi Hoạ gật đầu:"Được,vào trong đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp"
Trước khi đi Thẩm Hi Dao cũng không quên quay qua dặn dò Tinh Tuyết Tuyết vài điều.Chúc Hiểu Phong không đi vào trước mà dừng lại đợi hai người bọn họ
Vừa về đến Áng Ngọc Phong thì Tô Tư Mộc đã xách đồ nghề qua khám bệnh cho Thẩm Hi Dao.Thấy tình hình của y không những không giảm mà còn tệ hơn trước nên hắn ta vô cùng bực mình
Về phần Tô Tư Mộc thì trông gã ỉu xìu đầy mệt mỏi, hai mắt đầy thâm quầng. Qua lời của Lâm Mi Hoạ thì gã ta vì lo tìm thuốc giải cho y nên mới thức tới tận sáng.Bởi ai cũng biết việc lấy máu từ hắc khống tước là việc bất khả thi
Nguyên một buổi chiều hôm đó Thẩm Hi Dao phải ngồi đó nghe Tô Tư Mộc cằn nhằn mà muốn điếc hết cả tai.Nào thì "không biết giữ gìn sức khoe", rồi còn "muội cứng đầu lắm,ta đã bảo không được sử dụng linh lực quá nhiều rồi mà!"
Lâm Mi Hoạ lẫn Chúc Hiểu Phong đều có mặt ở đây, mà hai người Lâm Mi Hoạ và Tô Tư Mộc mà ở cạnh nhau là xem như chuẩn bị có chiến tranh.Vậy nên Thẩm Hi Dao không mấy ngạc nhiên khi hai người ầm ĩ suốt buổi chiều hôm đó
Mất nhiều công sức lắm mới đuổi khéo bọn họ về.Trước khi đi Tô Tư Mộc vẫn không quên ném cho Thẩm Hi Dao một đơn thuốc, dặn dò: "Mỗi ngày một lần,uống đều đặn mới có tác dụng"
Trong lúc Thẩm Hi Dao tiễn ba vị phong chủ kia đi thì sẵn tiện Thẩm Hi Dao cũng đi thăm Hà Sở Tiêu thử. Tinh
Tuyết Tuyết đã sắp xếp cho sư đệ mới của mình một căn phòng rộng rãi thoáng mát
Thẩm Hi Dao đi ngang qua,nhìn vào thì thấy Hà Sở Tiêu đã thay đồng phục của Áng Ngọc Phong,đang ngồi ngoan ngoãn trên giường giở mấy cuốn sách ra đọc.Bộ y phục trắng tinh với viền lam...đúng là một viên ngọc quý
Cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra khiến cho Hà Sở Tiêu giật mình, theo thói quen ra thế phòng phủ. Không ngờ người bước vào ấy vậy mà lại là sư tôn của mình.Hà Sở Tiêu thu lại ánh mắt dữ tợn, lại tỏ ra là một chú cừu vô hại
Hắn chạy xuống giường,vụng về hành lễ:"Sư tôn"
Nhìn cái cách Hà Sở Tiêu hành lễ là biết ngay hắn chả biết gì cả,chắc là học lỏm được từ Lâm Mi Hoạ và Tinh
Tuyết Tuyết trước đó
"Sáng giờ ngươi chưa ăn gì rồi,mau qua Các Tư Đường ăn cơm đi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói
Hà Sở Tiêu đáp:"Dạ, Tuyết Tuyết sư tỷ đã đi lấy đồ ăn cho con rồi"
Thẩm Hi Dao:"Ữ,vậy ăn xong thì nhớ ngủ sớm"
Y quay người,đi chưa được mấy bước thì đột nhiên vạt áo lại bị kéo về.Thẩm Hi Dao thậm chí còn không thèm xoay lại nhìn
Hà Sở Tiêu dùng giọng như đứa trẻ đã phạm lỗi nói chuyện với y:"Sư tôn...có phải người có bệnh hay không?"
Thẩm Hi Dao:"Thì sao?Ngươi hỏi làm gì?"
Bỗng trái tim y lại chợt đau nhói, Thẩm Hi Dao không tự chủ được mà ôm ngực rồi ngồi khuyu ra đất.Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống,gương mặt đã đau đớn đến mức vặn vẹo
Hà Sở Tiêu không khỏi sốt ruột chạy đến:"Sư tôn,sư tôn,người sao vậy?Sư tôn..."
Thẩm Hi Dao không trả lời,y thấy cứ tiếp tục sẽ không ổn,vội đứng dậy muốn rời khỏi đây.Song ngay khi vừa đứng lên thì đầu óc y lại choáng váng,khiến y suýt nữa thì ngã thêm lần nữa
"Sư tôn,con...con đưa người về phòng". Nói đoạn Hà Sở Tiêu tiến tới dìu cánh tay của Thẩm Hi Dao
"Sư tôn hay là con gọi Tuyết Tuyết sư tỷ đến..."
"Cút!". Thấm Hi Dao tức giận trừng mắt với Hà Sở Tiêu:"Đừng động vào ta!"
/115
|