Sau khi đọc xong lá thư đột nhiên Tiểu Hồ ngẩn mặt lên trời,vừa khóc vừa cười:"Đúng rồi,ta thật ngốc. Ta bị người khác chơi đùa như chong chóng mà không mảy may nghi ngờ"
Ánh mắt Tiểu Hồ chất chứa đầy sự tuyệt vọng.Nàng quỳ rạp dưới đất,ôm đầu bật cười ha hả.Diệp phu nhân đứng một bên nghe điệu cười của nàng mà bất giác rùng mình
Đợi một lúc lâu sau thì Tiểu Hồ xé lá thư thành từng mảnh, nàng ta bình thản nói:"Được lắm, Diệp phu nhân, mọi chuyện nên kết thúc rồi"
Chưa kịp để Diệp phu nhân phản ứng thì Tiểu Hồ đã giơ móng vuốt nhào đến,cũng may Thẩm Hi Dao đứng ngay bên cạnh nên nhanh chóng đấy bà ta qua một bên,giữ được cho bà ta một mạng
Tiểu Hồ không có ý định dừng lại,tiếp tục nhe răng hung tợn nhảy về lên.Thẩm Hi Dao dù tỏ ra bình tĩnh song cũng không khỏi giật mình vì độ lì lợm của Tiếu Hồ.Y theo thói quen rút Kha Nhã ra đâm một nhát vào ngực nàng
"Tiểu Hồ,ta cho cô cơ hội rồi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói:"Không còn cơ hội nào nữa đâu"
Một búng máu phun ra từ miệng của Tiểu Hồ, nàng ngã dài dưới đất,ôm ngực đầy đau đớn. Tuy bị đâm trọng thương mà nàng ta vẫn cười cho bằng được
Tiểu Hồ chầm chậm rút Kha Nhã ra,đặt gọn nó trong tay của Thẩm Hi Dao.Nước mắt cứ thế tuôn rơi, nàng run rẩy:
"Là ta đã sai sao?Tại mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này chứ?"
Đồng thời phía dưới vết thương bỗng nhiên trở nên thối rữa. Tốc này vô cùng nhanh, không mất quá nhiều thời gian đã lan lên trên mặt
Gương mặt vốn trắng trẻo của Tiểu Hồ trong chốc lát lại hóá thành một gương mặt đáng sợ.Ngay khi những vết thối rữa lan ra hết người Tiểu Hồ thì nàng ngã xuống đất
Thẩm Hi Dao kinh ngạc,bất giác thốt lên: "Chuyện gì vậy?"
Y không có thời gian đặt nhiều câu hỏi đến vậy, vội vàng quỳ xuống kiểm tra thử. Ai ngờ vừa chạm vào thì Tiểu Hồ như bong bóng, nổ bùm một cái,tan thành vô số hạt cát
Tiểu Hồ lại lần nữa chết.Song cái chết cực kì quái lạ
Sau khi biết được sự thật thì Diệp viên ngoại rất tức giận,lệnh đánh vợ mình năm mươi gậy rồi rời khỏi Diệp gia.N-gay cả Diệp Linh Lung cũng không ra nói đỡ cho mẹ mình vài lời
Còn về phần của Diệp An Noãn và Diệp Hàn Nhi thì Thẩm Hi Dao chỉ biết thở dài vì đến bộ hài cốt cũng không tìm được.Tiểu Hồ chắc là hận quá nên ăn luôn cả xương
Tuy biết hung thủ giết hai người con gái của mình là ai nhưng Diệp viên ngoại vẫn đồng ý giúp xây mộ cho Tiểu
Hô,đặt kế bên mộ của Diệp Lục Đan
Đống hỷ phục trong căn nhà hoang kia cũng được đem ra đốt hết. Diệp viên ngoại cũng quyết định không đốt nốt căn nhà hoang và cây hoa sứ gần đó
Trước khi rời đi Thẩm Hi Dao có nhặt lá thư lên xem thử. Thấy một dòng chữ chưa bị xé rách 'Giống như kiếp này,vừa gặp đã yêu.Đó là số mệnh'
Đến cuối cùng, tân lang không hề thất hứa,tân nương cũng không đáng trách như lời đồn
Một kẻ hồn phi phách tán,một kẻ chết không toàn thây
Nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành,Thẩm Hi Dao không còn lý do ở lại nên bèn nói lời từ biệt
Vừa về tới dưới chân núi thì phát hiện Lâm Mi Hoạ đã đứng đó đợi,có vẻ đã lâu rồi.Thẩm Hi Dao chỉ mới bước xuống thì thấy từ trên năm ngàn bậc thang của Ngũ Điệp Sơn có một dáng hình đi xuống
Là một nam nhân,người nọ ngẩn mặt lên,cất giọng:"Ngọc Dao,muội về rồi"
Nét mặt người này uy nghi chững chạc,giống như đã nếm trải hết mọi đau khổ trên đời.Phần tóc mái có một đường màu trắng trông rất nổi bật.Hắn chắp hai tay sau lưng,ngày càng tiến gần hơn với Thẩm Hi Dao
Lâm Mi Hoạ nhìn người này,sau đó cúi người hành lễ:"Chưởng môn"
Chưởng môn của Ngũ Điệp Sơn thì chỉ có thể là Chúc Hiểu Phong Trong tiểu thuyết miêu tả hắn là người điềm đạm ôn hòa,so với Lâm Mi Hoạ thì cũng là một chín một mười
Nhưng do gánh vác cả một môn phái trên vai nên công việc của hắn nhiều không đếm xuể,bởi thế hắn có phần ít nói,dù vậy vẫn rất quan tâm các phong chủ khác.Chuyện chưởng môn thường xuyên vắng nhà đã quen thuộc như thói quen rồi
Tháng trước Thẩm Hi Dao chưa gặp mặt chưởng môn chắc cũng là vì hắn bận quá.Chúc Hiểu Phong khế "ừm" với
Lâm Mi Hoạ rồi tiếp tục bước tới chỗ Thẩm Hi Dao
Lâm Mi Hoa cười nói:"Huynh về mà không báo cho muội một tiếng,ban nãy còn làm muội suýt nữa thì giật mình đấy"
Chúc Hiểu Phong:"Ta vừa mới về thôi ,không kịp báo với mọi người"
Nói đoạn hắn nắm tay Thẩm Hi Dao lên,nhắm mắt lại,bắt đầu bắt mạch. Thẩm Hi Dao bất ngờ nhìn hắn,song cũng không định rụt tay về
Trong lúc ấy y có hơi ngại nên đã quay mặt đi,vô tình trông thấy Hà Sở Tiêu hình như có chút khó chịu. Cơ mà y không nghĩ nhiều,từ trên xe đến giờ hắn đã không có vẻ gì là vui vẻ rồi
Sau một lúc thì Chúc Hiếu Phong buông tay,ấn đường hơi chau lại:"Trước đó ta đã nghe nói muội bị ma tộc hạ thuốc,ta thân là chưởng môn mà không trở về kịp thời để thăm muội được. Ta thấy mình vô trách nhiệm quá...Muội có trách ta không?"
Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Huynh có công việc của huynh,muội sao mà trách được...sao tự nhiên huynh lại hỏi như vậy?"
Chúc Hiểu Phong chắp tay sau lưng,nói rõ:"Ta thấy linh hạch của muội đang bị tổn thương, nếu sơ xuất có thể biến muội thành phế nhân bất cứ lúc nào"
Thẩm Hi Dao:"Hả?Thật sao?"
Thật ra từ lúc trên xe ngựa đến giờ tim của y luôn đau nhói không ngừng.Đối diện với ánh nhìn chằm chăm của
Hà Sở Tiêu thì y phải kiềm chế để giữ nét mặt lạnh lùng nhất có thể đó
"Vậy...".Thẩm Hi Dao hỏi:"Huynh chắc xử lý chuyện này cho muội được mà đúng không?À nếu huynh không được vậy chắc Thanh Hà Phong cũng phải có cách chứ?"
Có lẽ vì lo cho mạng sống của mình quá nên y hơi kích động, quên mất cần giữ hình tượng của bản thân.Chúc
Hiểu Phong hình như cũng nhận ra sự khác lạ này,song không biểu hiện ra ngoài
Chúc Hiểu Phong hạ giọng:"Đừng lo,bằng mọi cách ta cũng sẽ chữa khỏi cho muội"
Ánh mắt Tiểu Hồ chất chứa đầy sự tuyệt vọng.Nàng quỳ rạp dưới đất,ôm đầu bật cười ha hả.Diệp phu nhân đứng một bên nghe điệu cười của nàng mà bất giác rùng mình
Đợi một lúc lâu sau thì Tiểu Hồ xé lá thư thành từng mảnh, nàng ta bình thản nói:"Được lắm, Diệp phu nhân, mọi chuyện nên kết thúc rồi"
Chưa kịp để Diệp phu nhân phản ứng thì Tiểu Hồ đã giơ móng vuốt nhào đến,cũng may Thẩm Hi Dao đứng ngay bên cạnh nên nhanh chóng đấy bà ta qua một bên,giữ được cho bà ta một mạng
Tiểu Hồ không có ý định dừng lại,tiếp tục nhe răng hung tợn nhảy về lên.Thẩm Hi Dao dù tỏ ra bình tĩnh song cũng không khỏi giật mình vì độ lì lợm của Tiếu Hồ.Y theo thói quen rút Kha Nhã ra đâm một nhát vào ngực nàng
"Tiểu Hồ,ta cho cô cơ hội rồi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói:"Không còn cơ hội nào nữa đâu"
Một búng máu phun ra từ miệng của Tiểu Hồ, nàng ngã dài dưới đất,ôm ngực đầy đau đớn. Tuy bị đâm trọng thương mà nàng ta vẫn cười cho bằng được
Tiểu Hồ chầm chậm rút Kha Nhã ra,đặt gọn nó trong tay của Thẩm Hi Dao.Nước mắt cứ thế tuôn rơi, nàng run rẩy:
"Là ta đã sai sao?Tại mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này chứ?"
Đồng thời phía dưới vết thương bỗng nhiên trở nên thối rữa. Tốc này vô cùng nhanh, không mất quá nhiều thời gian đã lan lên trên mặt
Gương mặt vốn trắng trẻo của Tiểu Hồ trong chốc lát lại hóá thành một gương mặt đáng sợ.Ngay khi những vết thối rữa lan ra hết người Tiểu Hồ thì nàng ngã xuống đất
Thẩm Hi Dao kinh ngạc,bất giác thốt lên: "Chuyện gì vậy?"
Y không có thời gian đặt nhiều câu hỏi đến vậy, vội vàng quỳ xuống kiểm tra thử. Ai ngờ vừa chạm vào thì Tiểu Hồ như bong bóng, nổ bùm một cái,tan thành vô số hạt cát
Tiểu Hồ lại lần nữa chết.Song cái chết cực kì quái lạ
Sau khi biết được sự thật thì Diệp viên ngoại rất tức giận,lệnh đánh vợ mình năm mươi gậy rồi rời khỏi Diệp gia.N-gay cả Diệp Linh Lung cũng không ra nói đỡ cho mẹ mình vài lời
Còn về phần của Diệp An Noãn và Diệp Hàn Nhi thì Thẩm Hi Dao chỉ biết thở dài vì đến bộ hài cốt cũng không tìm được.Tiểu Hồ chắc là hận quá nên ăn luôn cả xương
Tuy biết hung thủ giết hai người con gái của mình là ai nhưng Diệp viên ngoại vẫn đồng ý giúp xây mộ cho Tiểu
Hô,đặt kế bên mộ của Diệp Lục Đan
Đống hỷ phục trong căn nhà hoang kia cũng được đem ra đốt hết. Diệp viên ngoại cũng quyết định không đốt nốt căn nhà hoang và cây hoa sứ gần đó
Trước khi rời đi Thẩm Hi Dao có nhặt lá thư lên xem thử. Thấy một dòng chữ chưa bị xé rách 'Giống như kiếp này,vừa gặp đã yêu.Đó là số mệnh'
Đến cuối cùng, tân lang không hề thất hứa,tân nương cũng không đáng trách như lời đồn
Một kẻ hồn phi phách tán,một kẻ chết không toàn thây
Nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành,Thẩm Hi Dao không còn lý do ở lại nên bèn nói lời từ biệt
Vừa về tới dưới chân núi thì phát hiện Lâm Mi Hoạ đã đứng đó đợi,có vẻ đã lâu rồi.Thẩm Hi Dao chỉ mới bước xuống thì thấy từ trên năm ngàn bậc thang của Ngũ Điệp Sơn có một dáng hình đi xuống
Là một nam nhân,người nọ ngẩn mặt lên,cất giọng:"Ngọc Dao,muội về rồi"
Nét mặt người này uy nghi chững chạc,giống như đã nếm trải hết mọi đau khổ trên đời.Phần tóc mái có một đường màu trắng trông rất nổi bật.Hắn chắp hai tay sau lưng,ngày càng tiến gần hơn với Thẩm Hi Dao
Lâm Mi Hoạ nhìn người này,sau đó cúi người hành lễ:"Chưởng môn"
Chưởng môn của Ngũ Điệp Sơn thì chỉ có thể là Chúc Hiểu Phong Trong tiểu thuyết miêu tả hắn là người điềm đạm ôn hòa,so với Lâm Mi Hoạ thì cũng là một chín một mười
Nhưng do gánh vác cả một môn phái trên vai nên công việc của hắn nhiều không đếm xuể,bởi thế hắn có phần ít nói,dù vậy vẫn rất quan tâm các phong chủ khác.Chuyện chưởng môn thường xuyên vắng nhà đã quen thuộc như thói quen rồi
Tháng trước Thẩm Hi Dao chưa gặp mặt chưởng môn chắc cũng là vì hắn bận quá.Chúc Hiểu Phong khế "ừm" với
Lâm Mi Hoạ rồi tiếp tục bước tới chỗ Thẩm Hi Dao
Lâm Mi Hoa cười nói:"Huynh về mà không báo cho muội một tiếng,ban nãy còn làm muội suýt nữa thì giật mình đấy"
Chúc Hiểu Phong:"Ta vừa mới về thôi ,không kịp báo với mọi người"
Nói đoạn hắn nắm tay Thẩm Hi Dao lên,nhắm mắt lại,bắt đầu bắt mạch. Thẩm Hi Dao bất ngờ nhìn hắn,song cũng không định rụt tay về
Trong lúc ấy y có hơi ngại nên đã quay mặt đi,vô tình trông thấy Hà Sở Tiêu hình như có chút khó chịu. Cơ mà y không nghĩ nhiều,từ trên xe đến giờ hắn đã không có vẻ gì là vui vẻ rồi
Sau một lúc thì Chúc Hiếu Phong buông tay,ấn đường hơi chau lại:"Trước đó ta đã nghe nói muội bị ma tộc hạ thuốc,ta thân là chưởng môn mà không trở về kịp thời để thăm muội được. Ta thấy mình vô trách nhiệm quá...Muội có trách ta không?"
Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Huynh có công việc của huynh,muội sao mà trách được...sao tự nhiên huynh lại hỏi như vậy?"
Chúc Hiểu Phong chắp tay sau lưng,nói rõ:"Ta thấy linh hạch của muội đang bị tổn thương, nếu sơ xuất có thể biến muội thành phế nhân bất cứ lúc nào"
Thẩm Hi Dao:"Hả?Thật sao?"
Thật ra từ lúc trên xe ngựa đến giờ tim của y luôn đau nhói không ngừng.Đối diện với ánh nhìn chằm chăm của
Hà Sở Tiêu thì y phải kiềm chế để giữ nét mặt lạnh lùng nhất có thể đó
"Vậy...".Thẩm Hi Dao hỏi:"Huynh chắc xử lý chuyện này cho muội được mà đúng không?À nếu huynh không được vậy chắc Thanh Hà Phong cũng phải có cách chứ?"
Có lẽ vì lo cho mạng sống của mình quá nên y hơi kích động, quên mất cần giữ hình tượng của bản thân.Chúc
Hiểu Phong hình như cũng nhận ra sự khác lạ này,song không biểu hiện ra ngoài
Chúc Hiểu Phong hạ giọng:"Đừng lo,bằng mọi cách ta cũng sẽ chữa khỏi cho muội"
/115
|