Trên đường trở về,trong đầu Thẩm Hi dao luôn hiện lên khung cảnh ban nãy mình cùng Chúc Hiểu Phong, nhất là lúc hắn chạm vào tay mình. Miệng khẽ vẽ lên đường cong
Y thiết nghĩ,một người dịu dàng,biết quan tâm người khác lại có tướng mạo anh tuấn như Chúc Hiểu Phong thì y có phải nên lấy làm phu quân rồi cả hai cùng nhau đi đến một ngôi làng nhỏ,yên phận sống ở đó,tránh mọi dây dưa đến Hà Sở Tiêu không? (
Dù biết chuyện đó viễn vông và hoang đường đến nhường nào nhưng cứ nghĩ đến là lại làm Thẩm Hi Dao không kiềm chế được cười như điên
May là nguyên ngày hôm đó độc không tái phát,bằng không chắc cả Ngũ Điệp Sơn này loạn lên mất. Hôm qua do trời đã tối nên không ai biết,bây giờ y mà ôm ngực một cái là kiểu gì bốn vị phong chủ kia sẽ gấp rút chạy qua hỏi han đủ thứ
Đến lúc đó thì Áng Ngọc Phong chỉ có ồn ào khi Tô Tư Mộc và Lâm Mi Hoạ chạm trán nhau ,thay vì cảm thấy an tâm thì Thẩm Hi Dao chỉ thấy bất an vì đạn có thể dính vào mình bất cứ lúc nào
Cả ngày hôm đó Hà Sở Tiêu cũng không rời khỏi Tàng Thư Các, xem như hắn đã có quyết tâm học hành.Mà tốt nhất là hắn đừng ra ngoài,Thẩm Hi Dao mà thấy hắn là giấc mơ đêm qua sẽ hiện về ngay
Tinh Tuyết Tuyết thì phụ giúp y giải quyết một vài chuyện ở Áng Ngọc Phong,trạng thái của cô nhóc đã tốt hơn trước nhiều,không còn sáng vẻ ủ rũ như mọi ngày nữa
Còn Tô Tư Mộc thì không yên lòng lắm,sáng qua kiểm tra y một lần,trưa qua một lần,chiều qua một lần,tối qua một lần.Lần nào qua gã ta cũng mang một bộ mặt hậm hực,miệng giật giật như muốn cằn nhằn
Song có vẻ gã đã nhớ ra Thẩm Hi Dao không còn yếu ớt như hồi mới bị hạ độc nữa nên chỉ khuyên nhẹ vài câu chứ cũng không dám lớn tiếng
"Nhớ giữ gìn sức khỏe,muội mà phát bệnh thì chưởng môn phạt ta mất". Lần nào qua Tô Tư Mộc cũng nói duy nhất một câu đó
Hình như vì chuyện làm hỏng đồ của chưởng môn mới khiến gã lo lắng đến vậy.Thẩm Hi Dao đương nhiên nhận ra nên dở khóc dở cười trêu chọc
Tô Tư Mộc khi ấy vừa ngượng vừa bực không thôi:"Ta lỡ tay,không cố tình...chưởng môn có lòng vị tha,sẽ không chấp nhặt với ta.Muội đừng chia rẽ chúng ta đấy"
Căn bản Thẩm Hi Dao thấy sao thì nói vậy, cư nhiên chọc giận Tô Tư Mộc.Gã xị mặt rồi giận dỗi bỏ đi
Xem ra cuộc sống của một đại phản diện như Thẩm Hi Dao cũng không đến mức tệ. Xung quanh có sư huynh sư tỷ đồng môn quan tâm,trước mặt có đệ tử ngoan ngoãn
Vậy phải tự hỏi cớ gì lại khiến Thẩm Hi Dao chọn cách phản bội lại tất cả?
Trong nguyên tác,Lâm Mi Hoa vì bảo vệ Thẩm Hi Dao trước sự phản phệ của sức mạnh ma đạo mà chết thảm.Chúc Hiểu Phong vì cứu Thẩm Hi Dao ra khỏi nhà giam của Hà Sở Tiêu mà giậm phải bẫy,đầu lìa khỏi xác. Tô Tư Mộc thì quá sốc mà biến thành người thực vật
Dù mọi chuyện không phải do trực tiếp ả gây ra nhưng vì ả mà Ngũ Điệp Sơn trong nháy mắt sụp đổ.Bởi các môn phái trong tu chân giới ky nhất là ma đạo,không những tu ma đạo mà Thẩm Hi Dao còn mở ra vệt nứt Giao
Thiên,gây náo loạn hai giới
Tội ác cứ vậy chất chồng,không cách nào cứu rỗi
"Thẩm Hi Dao,cô thật ngu xuẩn mà,có mọi thứ mà không biết trân trọng".Y tặc lưỡi chế giễu
Trời đã tối,Thẩm Hi Dao nằm trên giường mà tâm trí cứ nghĩ về chuyện việc gì gì đâu không.Sáng giờ không y không chạm mặt với Hà Sở Tiêu,việc này nên thở phào vì cứ gặp hắn là y thấy khó chịu hẳn ra
Đột nhiên cánh cửa khẽ mở, bên cạnh đó là tiếng kêu éch éch của Bạch Tử Yên.Dưới ánh đèn dầu loe loét, một thân hình nhỏ xíu thấp chủn bước vào, nếu Thẩm Hi Dao đoán không lầm thì là Hà Sở Tiêu
Tay hăn cầm theo một chiếc gối,ngó trước ngó sau,dáng vẻ hắn rụt rè vô cùng. Do trời tối nên hắn không phát hiện Thẩm Hi Dao vẫn còn đang thức, tự nhiên như ruồi bước tới phía giường của y
Thẩm Hi Dao không vội lên tiếng,nằm im trên giường lặng lẽ xem xem hắn sẽ làm gì.Hà Sở Tiêu đặt chiếc gối lên trước, tiếp theo lồm cồm bò lên
"Ngươi đến phòng ta làm gì?".Thẩm Hi Dao lạnh lẽo hỏi
Hà Sở Tiêu giật bắn mình,suýt nữa rơi khỏi giường,giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm,lí nhí nói:"Sư tôn...
con gặp ác mộng,con không dám về phòng nữa..."
Thẩm Hi Dao:"Sao ngươi không đi sang phòng khác đi?"
Hà Sở Tiêu toát mồ hôi,dù vậy vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: "Con...con ngủ cùng người mới yên tâm".Sau khi nói xong,dường như lại cảm thấy y không hài lòng nên nói tiếp:"À...con xuống đất ngủ cũng được"
Ngoài miệng tuy nói ghét song nhìn cái dáng vẻ như ngây thơ sợ sệt của hắn thì Thẩm Hi Dao cũng không nỡ,chung quy hắn cũng chỉ là một đứa con nít thôi mà
"Được rồi,ngươi lên giường đi". Thẩm Hi Dao dịu giọng
Sự sợ sệt trên gương mặt của Hà Sở Tiêu tan biến hết, thay vào đó là nụ cười tươi:"Vâng ạ,cảm ơn sư tôn"
Vì có thêm người bên cạnh nên Thẩm Hi Dao không ngủ được,chốc chốc liếc qua lại thấy hắn nhìn mình. Vừa chật chội vừa khó chịu khiến y không tài nào chìm vào giấc ngủ nổi
"Sư tôn...người ghét con lắm sao?". Hà Sở Tiêu bất chợt cất tiếng
Thẩm Hi Dao:"Ta không có lý do nào để nói cho ngươi biết cả"
Trong lòng Thẩm Hi Dao không ghét Hà Sở Tiêu đến mức như vậy,nếu chẳng phải chính hắn là người sẽ lấy mạng y trong tương lai thì y cũng yêu thương hắn như đối xử với Tinh Tuyết Tuyết rồi
Thẩm Hi Dao đột nhiên nói:"Ta có chuyện muốn kể cho ngươi,ngươi nghe không?"
Hà Sở Tiêu hớn hở gật đầu lia lịa:"Dạ!"
Thẩm Hi Dao thở dài, chậm rãi kể:"Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng,dưới căn nhà hoang,một tiểu hồ ly vô tình gặp một chàng thiếu gia..."
Trong căn phòng tối,giọng Thẩm Hi Dao cứ đều đều vang lên.Hà Sở Tiêu là con nít nên không bao lâu đã ngủ say
Thẩm Hi Dao thấy hắn đã ngủ,song vẫn cố gắng chốt câu cuối cùng:"Năm đó ở Nguyệt Dạ Trấn,có hai người yêu thương y nhất...
Y thiết nghĩ,một người dịu dàng,biết quan tâm người khác lại có tướng mạo anh tuấn như Chúc Hiểu Phong thì y có phải nên lấy làm phu quân rồi cả hai cùng nhau đi đến một ngôi làng nhỏ,yên phận sống ở đó,tránh mọi dây dưa đến Hà Sở Tiêu không? (
Dù biết chuyện đó viễn vông và hoang đường đến nhường nào nhưng cứ nghĩ đến là lại làm Thẩm Hi Dao không kiềm chế được cười như điên
May là nguyên ngày hôm đó độc không tái phát,bằng không chắc cả Ngũ Điệp Sơn này loạn lên mất. Hôm qua do trời đã tối nên không ai biết,bây giờ y mà ôm ngực một cái là kiểu gì bốn vị phong chủ kia sẽ gấp rút chạy qua hỏi han đủ thứ
Đến lúc đó thì Áng Ngọc Phong chỉ có ồn ào khi Tô Tư Mộc và Lâm Mi Hoạ chạm trán nhau ,thay vì cảm thấy an tâm thì Thẩm Hi Dao chỉ thấy bất an vì đạn có thể dính vào mình bất cứ lúc nào
Cả ngày hôm đó Hà Sở Tiêu cũng không rời khỏi Tàng Thư Các, xem như hắn đã có quyết tâm học hành.Mà tốt nhất là hắn đừng ra ngoài,Thẩm Hi Dao mà thấy hắn là giấc mơ đêm qua sẽ hiện về ngay
Tinh Tuyết Tuyết thì phụ giúp y giải quyết một vài chuyện ở Áng Ngọc Phong,trạng thái của cô nhóc đã tốt hơn trước nhiều,không còn sáng vẻ ủ rũ như mọi ngày nữa
Còn Tô Tư Mộc thì không yên lòng lắm,sáng qua kiểm tra y một lần,trưa qua một lần,chiều qua một lần,tối qua một lần.Lần nào qua gã ta cũng mang một bộ mặt hậm hực,miệng giật giật như muốn cằn nhằn
Song có vẻ gã đã nhớ ra Thẩm Hi Dao không còn yếu ớt như hồi mới bị hạ độc nữa nên chỉ khuyên nhẹ vài câu chứ cũng không dám lớn tiếng
"Nhớ giữ gìn sức khỏe,muội mà phát bệnh thì chưởng môn phạt ta mất". Lần nào qua Tô Tư Mộc cũng nói duy nhất một câu đó
Hình như vì chuyện làm hỏng đồ của chưởng môn mới khiến gã lo lắng đến vậy.Thẩm Hi Dao đương nhiên nhận ra nên dở khóc dở cười trêu chọc
Tô Tư Mộc khi ấy vừa ngượng vừa bực không thôi:"Ta lỡ tay,không cố tình...chưởng môn có lòng vị tha,sẽ không chấp nhặt với ta.Muội đừng chia rẽ chúng ta đấy"
Căn bản Thẩm Hi Dao thấy sao thì nói vậy, cư nhiên chọc giận Tô Tư Mộc.Gã xị mặt rồi giận dỗi bỏ đi
Xem ra cuộc sống của một đại phản diện như Thẩm Hi Dao cũng không đến mức tệ. Xung quanh có sư huynh sư tỷ đồng môn quan tâm,trước mặt có đệ tử ngoan ngoãn
Vậy phải tự hỏi cớ gì lại khiến Thẩm Hi Dao chọn cách phản bội lại tất cả?
Trong nguyên tác,Lâm Mi Hoa vì bảo vệ Thẩm Hi Dao trước sự phản phệ của sức mạnh ma đạo mà chết thảm.Chúc Hiểu Phong vì cứu Thẩm Hi Dao ra khỏi nhà giam của Hà Sở Tiêu mà giậm phải bẫy,đầu lìa khỏi xác. Tô Tư Mộc thì quá sốc mà biến thành người thực vật
Dù mọi chuyện không phải do trực tiếp ả gây ra nhưng vì ả mà Ngũ Điệp Sơn trong nháy mắt sụp đổ.Bởi các môn phái trong tu chân giới ky nhất là ma đạo,không những tu ma đạo mà Thẩm Hi Dao còn mở ra vệt nứt Giao
Thiên,gây náo loạn hai giới
Tội ác cứ vậy chất chồng,không cách nào cứu rỗi
"Thẩm Hi Dao,cô thật ngu xuẩn mà,có mọi thứ mà không biết trân trọng".Y tặc lưỡi chế giễu
Trời đã tối,Thẩm Hi Dao nằm trên giường mà tâm trí cứ nghĩ về chuyện việc gì gì đâu không.Sáng giờ không y không chạm mặt với Hà Sở Tiêu,việc này nên thở phào vì cứ gặp hắn là y thấy khó chịu hẳn ra
Đột nhiên cánh cửa khẽ mở, bên cạnh đó là tiếng kêu éch éch của Bạch Tử Yên.Dưới ánh đèn dầu loe loét, một thân hình nhỏ xíu thấp chủn bước vào, nếu Thẩm Hi Dao đoán không lầm thì là Hà Sở Tiêu
Tay hăn cầm theo một chiếc gối,ngó trước ngó sau,dáng vẻ hắn rụt rè vô cùng. Do trời tối nên hắn không phát hiện Thẩm Hi Dao vẫn còn đang thức, tự nhiên như ruồi bước tới phía giường của y
Thẩm Hi Dao không vội lên tiếng,nằm im trên giường lặng lẽ xem xem hắn sẽ làm gì.Hà Sở Tiêu đặt chiếc gối lên trước, tiếp theo lồm cồm bò lên
"Ngươi đến phòng ta làm gì?".Thẩm Hi Dao lạnh lẽo hỏi
Hà Sở Tiêu giật bắn mình,suýt nữa rơi khỏi giường,giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm,lí nhí nói:"Sư tôn...
con gặp ác mộng,con không dám về phòng nữa..."
Thẩm Hi Dao:"Sao ngươi không đi sang phòng khác đi?"
Hà Sở Tiêu toát mồ hôi,dù vậy vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: "Con...con ngủ cùng người mới yên tâm".Sau khi nói xong,dường như lại cảm thấy y không hài lòng nên nói tiếp:"À...con xuống đất ngủ cũng được"
Ngoài miệng tuy nói ghét song nhìn cái dáng vẻ như ngây thơ sợ sệt của hắn thì Thẩm Hi Dao cũng không nỡ,chung quy hắn cũng chỉ là một đứa con nít thôi mà
"Được rồi,ngươi lên giường đi". Thẩm Hi Dao dịu giọng
Sự sợ sệt trên gương mặt của Hà Sở Tiêu tan biến hết, thay vào đó là nụ cười tươi:"Vâng ạ,cảm ơn sư tôn"
Vì có thêm người bên cạnh nên Thẩm Hi Dao không ngủ được,chốc chốc liếc qua lại thấy hắn nhìn mình. Vừa chật chội vừa khó chịu khiến y không tài nào chìm vào giấc ngủ nổi
"Sư tôn...người ghét con lắm sao?". Hà Sở Tiêu bất chợt cất tiếng
Thẩm Hi Dao:"Ta không có lý do nào để nói cho ngươi biết cả"
Trong lòng Thẩm Hi Dao không ghét Hà Sở Tiêu đến mức như vậy,nếu chẳng phải chính hắn là người sẽ lấy mạng y trong tương lai thì y cũng yêu thương hắn như đối xử với Tinh Tuyết Tuyết rồi
Thẩm Hi Dao đột nhiên nói:"Ta có chuyện muốn kể cho ngươi,ngươi nghe không?"
Hà Sở Tiêu hớn hở gật đầu lia lịa:"Dạ!"
Thẩm Hi Dao thở dài, chậm rãi kể:"Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng,dưới căn nhà hoang,một tiểu hồ ly vô tình gặp một chàng thiếu gia..."
Trong căn phòng tối,giọng Thẩm Hi Dao cứ đều đều vang lên.Hà Sở Tiêu là con nít nên không bao lâu đã ngủ say
Thẩm Hi Dao thấy hắn đã ngủ,song vẫn cố gắng chốt câu cuối cùng:"Năm đó ở Nguyệt Dạ Trấn,có hai người yêu thương y nhất...
/115
|