Sáng hôm sau, Thẩm Hi Dao vừa tỉnh dậy thì phát hiện Hà Sở Tiêu không biết từ lúc nào mà đã nằm gọn trong vòng tay của mình
Đêm qua hắn không được đắp chăn nên cả người cuộn tròn,dáng vẻ như chú cừu non bị bỏ rơi.Có lẽ vì lạnh quá,một phần vì còn đang ngủ nên bất giác tìm đến chỗ nào có hơi ấm
Tuy ở trước đó hai người đã ở trên xe ngựa,khoảng cách cứ tưởng đã gần rồi nhưng tình cảnh này thì hình như là sát bên cạnh luôn chứ không thể dùng từ "khoảng cách gần" nữa
Nhìn từ góc này mới thấy Hà Sở Tiêu thật sự đáng yêu đến nhường nào.Đôi má có phần phúng phính,làn da trắng như tuyết, trên gương mặt có vài vết sẹo nhưng cũng không giấu được nét thanh tú thuần thiết vốn có
Thẩm Hi Dao suýt nữa thì xịt máu mũi trước độ dễ thương này,y vươn tay định véo má hắn một cái song chợt nhớ ra đây là ai nên vội vàng rụt tay về
Tự thở phào một hơi,y tự mắng mình hấp tấp quá,để hắn phát hiện thì chỉ có nước chui xuống đất ở cùng thổ địa thôi.Đang nghĩ thì Hà Sở Tiêu khẽ cựa quậy,quàng cánh tay nhỏ bé của hắn qua eo y như thật
Thẩm Hi Dao đứng hình:"..."
(Điểm thiện cảm:+100)
Thẩm Hi Dao bực mình lắm, muốn lập tức đẩy cái tên được tác giả buff bẩn này xuống giường,nhưng vì cái điểm thiện cảm đó nên cố gắng xốc lại tinh thần rồi xem như chuyện này chưa xảy ra
Cùng lúc Hà Sở Tiêu từ từ mở mắt. Ban đầu hắn không biết chuyện gì,dụi dụi mắt, nhưng rồi nhớ ra gì đó,giật mình lùi về phía sau
Hà Sở Tiêu ngồi bật dậy,nhìn y với ánh mắt đầy hoang mang:"Sư tôn,con...con xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao mặt không chút biến sắc,nói:"Biết mình có lỗi thì nên ra khỏi phòng của ta đi chứ?"
Không cần Thẩm Hi Dao nhắc nhở thì hắn đã bước xuống giường từ lâu. Hà Sở Tiêu bối rối cúi người,nói: "Con đi trước ạ"
Thẩm Hi Dao không thèm chào lại,quay mặt vào tường tỏ ý tức giận.Sắc mặt Hà Sở Tiêu hơi sầm xuống,ũ rủ bước ra ngoài
Căn phòng yên ắng được không lâu thì bên ngoài lại có tiếng la thất thanh:"Thằng nhãi!Sao dám bứt lông của ông đây hả?!"
Kèm theo là tiếng Hà Sở Tiêu xin lỗi rối rít:"Tôi không biết...xin lỗi ngài chim"
"Mẹ kiếp,ngươi rõ ràng cố ý!Ngươi bứt gần hết lông đuôi của ta rồi!"
"Xin lỗi..xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao chỉ biết ôm trán thở dài bất lực,y không có nhiều tâm tư để lo chuyện của hai người đó đâu.Hôm nay y có một ý định
Đi tìm Cầm Đình An-người khiến Hà Sở Tiêu yêu đến chết đi sống lại!
Theo cốt truyện chính, khi Hà Sở Tiêu được nhận vào Áng Ngọc Phòng thì không lâu sau đó Cầm Đình An cũng được một môn phía tiếng tăm lừng lẫy thu nhận
Cầm Đình An ấy à,hoàn cảnh không khá hơn người yêu của mình là mấy.Từ nhỏ đã không có cha mẹ,lang thang đầu đường xó chợ kiếm miếng ăn.Nhưng khác với Hà Sở Tiêu mạnh mẽ thì y có phần hơi yếu đuối,bị bắt nạt hay bị lừa cũng không dám phản kháng gì
Trong một lần y bị đám công tử thấy ngứa mắt đang cho một trận,cứ ngỡ sắp chết tới nơi thì một thân ảnh áo trắng bay tới. Chớp nhoáng đã khiến đám công tử kia lăn lê bò lết trên đất
Mắt của người nọ bịt một miếng vải,phong thái uy nghi tiến tới xòe tay về phía Cầm Đình An.Ngay sau ngày hôm đó,y được người nọ mang về
Mà người đó tên gì thì Thẩm Hi Dao đã quên mất tiêu rồi
Chỉ biết người đó là tông chủ của Mạn Đàm Tông
Y thật sự muốn gặp ngay một Cầm Đình An dẫu có phần yếu ớt nhưng xinh đẹp,người khác nhìn vào chỉ hận không thể ra tay bảo vệ người như này thôi
Giây trước nhớ tình tiết truyện,giây sau Thẩm Hi Dao đã chuẩn bị hành lý lên đường. Áng Ngọc Phong đã có Tinh Tuyết lo,vả lại chỉ đi một lát nên không có vấn đề gì đâu
Đường đến Mạn Đàm Tông không quá xa,bằng không chỉ sợ đi mất mấy ngày lận
Người của phái Mạn Đàm Tông nói chung khá phiền phức và rườm rà,các đệ tử dưới trướng phải tuân theo các môn quy nghiêm khắc do tông chủ đặt ra
Lúc Thẩm Hi Dao đến thì bọn họ chỉ cung cung kính kính mời vào chứ cũng chẳng nói dư lời. Tông chủ đang có việc bận nên y được đưa đến Khuynh An Điện đợi vị tông chủ ấy
Trước đó y có nghe đám đệ tử bàn tán với nhau,bọn họ bảo rằng Khuynh An Điện thật chất chỉ mới được đổi cách đây không lâu,ban đầu tên là Mộ Khuynh Điện
Cách đây không lâu?Vậy chẳng lẽ khi vừa thu nhận Cầm Đình An về thì vị tông chủ đó liền đổi tên luôn sao?
Mà Thẩm Hi Dao không bận tâm mấy, mục đích chính của y đến đây là vì Cầm Đình An chứ không phải điều tra nhà của người ta
Trong lúc chờ đợi,Thẩm Hi Dao có thử nhìn ngó xung quanh...thật là phải dùng con mắt khác để nhìn Mạn Đàm
Tông rồi!
Ban nãy một đệ tử đã đưa đến cho y một ly trà,đây là loại ly làm từ ngọc thạch dắt đỏ,được chạm khắc tinh xảo.Đây là cái thứ nhất
Cái thứ hai,ghế ngồi của y dù chỉ là ghế dành cho khách nhưng thiết kế rất đẹp mắt,hơn nữa lại còn được làm bằng gỗ Tử Đàn
Biểu tượng những cánh Đàm Hoa trắng tinh được thêu tỉ mỉ phía sau ghế tông chủ cũng là một phần.Trên từng đường nét lại gắn một viên linh thạch lên,ánh sáng lấp la lấp lánh chiếu thẳng vào mắt Thẩm Hi Dao
Đúng thật là...Mạn Đàm Tông nối tiếng là nhờ sự giàu có của các đời tông chủ ở đây.Tiền tiêu không sao kể siết được.Người ta thường nói "không ai giàu quá ba đời" nhưng Mạn Đàm Tông trước sau như một, không thay đổi một chút nào
Tâm trí Thẩm Hi Dao mơ mơ hồ hồ trước sự xa hoa lộng lẫy này thì đột nhiên có tiếng bước chân vọng tới, kéo y trở về thực tại
"Là Thẩm tông sư đây sao?Không biết hôm nay các hạ đến đây là có chuyện quan trọng gì?
Đêm qua hắn không được đắp chăn nên cả người cuộn tròn,dáng vẻ như chú cừu non bị bỏ rơi.Có lẽ vì lạnh quá,một phần vì còn đang ngủ nên bất giác tìm đến chỗ nào có hơi ấm
Tuy ở trước đó hai người đã ở trên xe ngựa,khoảng cách cứ tưởng đã gần rồi nhưng tình cảnh này thì hình như là sát bên cạnh luôn chứ không thể dùng từ "khoảng cách gần" nữa
Nhìn từ góc này mới thấy Hà Sở Tiêu thật sự đáng yêu đến nhường nào.Đôi má có phần phúng phính,làn da trắng như tuyết, trên gương mặt có vài vết sẹo nhưng cũng không giấu được nét thanh tú thuần thiết vốn có
Thẩm Hi Dao suýt nữa thì xịt máu mũi trước độ dễ thương này,y vươn tay định véo má hắn một cái song chợt nhớ ra đây là ai nên vội vàng rụt tay về
Tự thở phào một hơi,y tự mắng mình hấp tấp quá,để hắn phát hiện thì chỉ có nước chui xuống đất ở cùng thổ địa thôi.Đang nghĩ thì Hà Sở Tiêu khẽ cựa quậy,quàng cánh tay nhỏ bé của hắn qua eo y như thật
Thẩm Hi Dao đứng hình:"..."
(Điểm thiện cảm:+100)
Thẩm Hi Dao bực mình lắm, muốn lập tức đẩy cái tên được tác giả buff bẩn này xuống giường,nhưng vì cái điểm thiện cảm đó nên cố gắng xốc lại tinh thần rồi xem như chuyện này chưa xảy ra
Cùng lúc Hà Sở Tiêu từ từ mở mắt. Ban đầu hắn không biết chuyện gì,dụi dụi mắt, nhưng rồi nhớ ra gì đó,giật mình lùi về phía sau
Hà Sở Tiêu ngồi bật dậy,nhìn y với ánh mắt đầy hoang mang:"Sư tôn,con...con xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao mặt không chút biến sắc,nói:"Biết mình có lỗi thì nên ra khỏi phòng của ta đi chứ?"
Không cần Thẩm Hi Dao nhắc nhở thì hắn đã bước xuống giường từ lâu. Hà Sở Tiêu bối rối cúi người,nói: "Con đi trước ạ"
Thẩm Hi Dao không thèm chào lại,quay mặt vào tường tỏ ý tức giận.Sắc mặt Hà Sở Tiêu hơi sầm xuống,ũ rủ bước ra ngoài
Căn phòng yên ắng được không lâu thì bên ngoài lại có tiếng la thất thanh:"Thằng nhãi!Sao dám bứt lông của ông đây hả?!"
Kèm theo là tiếng Hà Sở Tiêu xin lỗi rối rít:"Tôi không biết...xin lỗi ngài chim"
"Mẹ kiếp,ngươi rõ ràng cố ý!Ngươi bứt gần hết lông đuôi của ta rồi!"
"Xin lỗi..xin lỗi..."
Thẩm Hi Dao chỉ biết ôm trán thở dài bất lực,y không có nhiều tâm tư để lo chuyện của hai người đó đâu.Hôm nay y có một ý định
Đi tìm Cầm Đình An-người khiến Hà Sở Tiêu yêu đến chết đi sống lại!
Theo cốt truyện chính, khi Hà Sở Tiêu được nhận vào Áng Ngọc Phòng thì không lâu sau đó Cầm Đình An cũng được một môn phía tiếng tăm lừng lẫy thu nhận
Cầm Đình An ấy à,hoàn cảnh không khá hơn người yêu của mình là mấy.Từ nhỏ đã không có cha mẹ,lang thang đầu đường xó chợ kiếm miếng ăn.Nhưng khác với Hà Sở Tiêu mạnh mẽ thì y có phần hơi yếu đuối,bị bắt nạt hay bị lừa cũng không dám phản kháng gì
Trong một lần y bị đám công tử thấy ngứa mắt đang cho một trận,cứ ngỡ sắp chết tới nơi thì một thân ảnh áo trắng bay tới. Chớp nhoáng đã khiến đám công tử kia lăn lê bò lết trên đất
Mắt của người nọ bịt một miếng vải,phong thái uy nghi tiến tới xòe tay về phía Cầm Đình An.Ngay sau ngày hôm đó,y được người nọ mang về
Mà người đó tên gì thì Thẩm Hi Dao đã quên mất tiêu rồi
Chỉ biết người đó là tông chủ của Mạn Đàm Tông
Y thật sự muốn gặp ngay một Cầm Đình An dẫu có phần yếu ớt nhưng xinh đẹp,người khác nhìn vào chỉ hận không thể ra tay bảo vệ người như này thôi
Giây trước nhớ tình tiết truyện,giây sau Thẩm Hi Dao đã chuẩn bị hành lý lên đường. Áng Ngọc Phong đã có Tinh Tuyết lo,vả lại chỉ đi một lát nên không có vấn đề gì đâu
Đường đến Mạn Đàm Tông không quá xa,bằng không chỉ sợ đi mất mấy ngày lận
Người của phái Mạn Đàm Tông nói chung khá phiền phức và rườm rà,các đệ tử dưới trướng phải tuân theo các môn quy nghiêm khắc do tông chủ đặt ra
Lúc Thẩm Hi Dao đến thì bọn họ chỉ cung cung kính kính mời vào chứ cũng chẳng nói dư lời. Tông chủ đang có việc bận nên y được đưa đến Khuynh An Điện đợi vị tông chủ ấy
Trước đó y có nghe đám đệ tử bàn tán với nhau,bọn họ bảo rằng Khuynh An Điện thật chất chỉ mới được đổi cách đây không lâu,ban đầu tên là Mộ Khuynh Điện
Cách đây không lâu?Vậy chẳng lẽ khi vừa thu nhận Cầm Đình An về thì vị tông chủ đó liền đổi tên luôn sao?
Mà Thẩm Hi Dao không bận tâm mấy, mục đích chính của y đến đây là vì Cầm Đình An chứ không phải điều tra nhà của người ta
Trong lúc chờ đợi,Thẩm Hi Dao có thử nhìn ngó xung quanh...thật là phải dùng con mắt khác để nhìn Mạn Đàm
Tông rồi!
Ban nãy một đệ tử đã đưa đến cho y một ly trà,đây là loại ly làm từ ngọc thạch dắt đỏ,được chạm khắc tinh xảo.Đây là cái thứ nhất
Cái thứ hai,ghế ngồi của y dù chỉ là ghế dành cho khách nhưng thiết kế rất đẹp mắt,hơn nữa lại còn được làm bằng gỗ Tử Đàn
Biểu tượng những cánh Đàm Hoa trắng tinh được thêu tỉ mỉ phía sau ghế tông chủ cũng là một phần.Trên từng đường nét lại gắn một viên linh thạch lên,ánh sáng lấp la lấp lánh chiếu thẳng vào mắt Thẩm Hi Dao
Đúng thật là...Mạn Đàm Tông nối tiếng là nhờ sự giàu có của các đời tông chủ ở đây.Tiền tiêu không sao kể siết được.Người ta thường nói "không ai giàu quá ba đời" nhưng Mạn Đàm Tông trước sau như một, không thay đổi một chút nào
Tâm trí Thẩm Hi Dao mơ mơ hồ hồ trước sự xa hoa lộng lẫy này thì đột nhiên có tiếng bước chân vọng tới, kéo y trở về thực tại
"Là Thẩm tông sư đây sao?Không biết hôm nay các hạ đến đây là có chuyện quan trọng gì?
/115
|