Sao Thẩm Hi Dao lại có thể quên được rằng Mộ Khuynh Tâm chỉ cho thời gian bằng một nén nhang thôi chứ?Y gượng gạo,nói:"Lâu ngày không gặp, nhớ nên tâm sự đôi chút"
Ấn đường Mộ Khuynh Tâm khẽ chau lại,sự khó chịu hiện rõ,hắn nói:"Một tông sư như Nhất Mị Ngọc Dao mà cũng có thể quen đứa trẻ lang thang như vậy sao?Hừ,còn là 'lâu ngày không gặp '..."
Y biết ngay kiểu gì cũng sẽ nhận lại câu nói khó chịu này của hắn mà.Thử nghĩ xem,đến tìm một người sống khép kín như Mộ Khuynh Tâm mà không đến bàn chuyện chính sự thì không bị đuổi là quá tốt rồi. Đằng này hắn còn cho y gặp riêng đệ tử của hắn,miễn cưỡng hơn cả miễn cưỡng rồi
Ban đầu hắn đã không có ý định cho y gặp Cầm Đình An rồi,nhưng nể tình mối giao hảo giữa hai môn phái nên cho vào.Bây giờ không còn lý do cho y ở lại nữa, Mộ Khuynh Tâm đứng lên,dứt khoát nói:"Mạn Đàm đã tới giờ nghỉ,không tiếp khách nữa.Mời tông sư về cho"
Nói xong hắn giơ ra động tác mời.Còn lời hứa với Cầm Đình An ban nãy,Thẩm Hi Dao không về tay không được,y nói:"Thứ cho ta mạo muội...nhưng ta muốn xin Mộ tông chủ một điều"
Mộ Khuynh Tâm thu lại động tác,đặt hai tay trước bụng, nói: "Cứ nói"
Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Thật ra Đình An là con trai người quen cũ của ta...vậy nên ta muốn Mộ tông chủ chấp thuận cho ta được mang thằng bé về Áng Ngọc Phong"
Nghe vậy sắc mặt Mộ Khuynh Tâm ngày một tối sầm hơn ,tay siết thành nấm đấm,nghiến răng nói:"Đình An là đệ tử của ta,bất luận như thế nào nào cũng không cho phép ai mang đi!"
Lần này thì Mộ Khuynh Tâm mất kiểm soát thật rồi, hắn thậm chí còn bày tỏ rõ thái độ tức giận với y-Một Nhất Mị Ngọc Dao khiền người đời nghe danh thôi đã sợ
Dù đôi mắt của Mộ Khuynh Tâm bị bịt bởi miếng vải trắng,không biết có phải mù thật hay không nhưng khi nãy hắn quay người đối diện với y đã bất giác khiến da gà của y nổi lên không ngừng
"Mau tiễn khách!". Mộ Khuynh Tâm gằn giọng ra lệnh cho đám đệ tử bên ngoài,sau đó phất ống tay áo quay đi
Thẩm Hi Dao:"Khoan đã.Mộ tông chủ có thể cho phép ta gặp Đình An lần cuối không?"
Mộ Khuynh Tâm khựng lại,nhưng rất nhanh sau đó lại dùng giọng điệu mấy kiên nhẫn từ chối thẳng:"Đình An không được khỏe, nếu có người vào sẽ khiến thằng bé không nghỉ ngơi được.Xin tông sư về cho"
Thẩm Hi Dao muốn kể chuyện lại này với Cầm Đình An,bằng không y sẽ bị người bạn thân đó từ mặc cho mà xem.Cơ mà Mộ Khuynh Tâm đã bỏ vào trong,mất dạng rồi
Nhìn thái độ cũng hắn ta không được vui,thế nên tốt nhất là đừng nói thêm nữa.Một đệ tử cung kính nói:"Thẩm tông sư, mời"
Y gật đầu,thở dài nói:"Được rồi"
Một ngày đi công cốc!
Trở về Áng Ngọc Phong,y không còn cách nào khác đành gửi Tử Linh đến thông báo cho Cầm Đình An
Ý định vốn định đưa Cầm Đình An về nhà để cho hai nam chính yêu nhau sớm,như vậy Thẩm Hi Dao sẽ không bị ảnh hưởng bởi nguyên tác.Nhưng bây giờ mọi chuyện không thay đổi,đồng nghĩa là cốt truyện vẫn diễn ra bình thường-Thẩm Hi Dao chết,Cầm Đình An hạnh phúc
Thẩm Hi Dao nằm ủ rũ ở trong phòng,nhắm nghiền mắt,nghĩ đến kết cục thảm hại của mình trong nguyên tác lại khiến y buồn bã hơn.Đột nhiên bên ngoài có người bước vào,y chẳng buồn nhìn mà buộc miệng hỏi đại:"Ai đó"
Giọng người nọ gắt gỏng:"Muội mấy ngày nay không ăn uống gì rồi.Rốt cục có biết giữ gìn sức khỏe không hả?"
Dứt câu,một thứ gì cưng cứng đập lên trán Thẩm Hi Dao khiến y "ui" một tiếng thất thanh.Người trước mặt y là Tô
Tư Mộc.Sau khi đánh y xong gã lại giơ cây quạt lên phe phẩy như chưa có chuyện gì xảy ra
Thẩm Hi Dao tâm tình phức tạp nên cũng không thèm mở mắt nhìn hắn lấy một cái, ỉu xìu nói:"Tuyết Tuyết đâu,mau mang Tô phong chủ về đi"
Tự nhiên bị đuổi làm cho Tô Tư Mộc vô cùng tức giận,gã lấy cây quạt chỉ vào người y,quát:"Ta lo cho sức khỏe của muội nên mới qua đây.Còn muội đó, muội đuổi ta về vậy hả?!"
Cùng lúc Tinh Tuyết Tuyết bước tới,kính cẩn nói: "Đệ tử mời"
Tô Tư Mộc "hừ" một tiếng,thu lại cây quạt rồi bỏ đi:"Ta bó tay rồi,muội cứng đầu quá". Gã đi lại trước mặt Tinh Tuyết Tuyết,bất chợt xoa đầu cô nhóc,hắn nói:"Đứa trẻ ngoan, nhớ chăm sóc sư tôn cho cẩn thận đó"
Tinh Tuyết Tuyết bất ngờ,song rất nhanh chóng mỉm cười: "Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Tô phong chủ"
Tô Tư Mộc hài lòng,nói: "Ừm,ta tự đi được,con không cần tiễn đâu"
Đợi Tô Tư Mộc đã rời đi thì Tinh Tuyết Tuyết mới chạy đến bên giường,kiểm tra tình hình của sư tôn.Cô nhóc nói:
"Sư tôn,mấy ngày nay người không ăn gì rồi...con lấy cháo cho người ăn tạm nha?"
Thẩm Hi Dao quay mặt vào tường,thiếu sức sống trả lời ngắn gọn:"Ừ"
Nhận ra từ khi trở về từ Mạn Đàm Tông thì Thẩm Hi Dao buồn ra thấy rõ,Tinh Tuyết Tuyết lo lắng muốn hỏi nhưng quy tắc tôn ti trật tự vẫn còn đó,cô nhóc không thể cứ thế mà tùy tiện hỏi được
Tinh Tuyết Tuyết đến Các Tư Đường, múc một bát cháo thịt bầm còn nóng hôi hổi.Các đệ tử của năm phong ở Ngũ Điệp Sơn đều đang có mặt ở đây, Hà Sở Tiêu cũng đang ngồi ăn ở trong một góc
Thấy Tinh Tuyết Tuyết không ăn mà đem bát cháo đi đâu đó nên hắn rất tò mò,bỏ ăn mà chạy lại hỏi:"Sư tỷ,tỷ đem đi đâu vậy ạ?"
Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười, nói:"Tỷ mang cho sư tôn.À,đệ cứ tiếp tục ăn đi"
Hà Sở Tiêu cúi mặt trầm ngâm một lát,sau đó nhanh nhảu cầm lấy bát cháo kia:"Để cho đệ mang đến sư tôn, tỷ còn nhiều việc phải làm lắm"
Tinh Tuyết Tuyết dặn dò:"Được rồi,nhớ cẩn thận đó nha"
Ấn đường Mộ Khuynh Tâm khẽ chau lại,sự khó chịu hiện rõ,hắn nói:"Một tông sư như Nhất Mị Ngọc Dao mà cũng có thể quen đứa trẻ lang thang như vậy sao?Hừ,còn là 'lâu ngày không gặp '..."
Y biết ngay kiểu gì cũng sẽ nhận lại câu nói khó chịu này của hắn mà.Thử nghĩ xem,đến tìm một người sống khép kín như Mộ Khuynh Tâm mà không đến bàn chuyện chính sự thì không bị đuổi là quá tốt rồi. Đằng này hắn còn cho y gặp riêng đệ tử của hắn,miễn cưỡng hơn cả miễn cưỡng rồi
Ban đầu hắn đã không có ý định cho y gặp Cầm Đình An rồi,nhưng nể tình mối giao hảo giữa hai môn phái nên cho vào.Bây giờ không còn lý do cho y ở lại nữa, Mộ Khuynh Tâm đứng lên,dứt khoát nói:"Mạn Đàm đã tới giờ nghỉ,không tiếp khách nữa.Mời tông sư về cho"
Nói xong hắn giơ ra động tác mời.Còn lời hứa với Cầm Đình An ban nãy,Thẩm Hi Dao không về tay không được,y nói:"Thứ cho ta mạo muội...nhưng ta muốn xin Mộ tông chủ một điều"
Mộ Khuynh Tâm thu lại động tác,đặt hai tay trước bụng, nói: "Cứ nói"
Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Thật ra Đình An là con trai người quen cũ của ta...vậy nên ta muốn Mộ tông chủ chấp thuận cho ta được mang thằng bé về Áng Ngọc Phong"
Nghe vậy sắc mặt Mộ Khuynh Tâm ngày một tối sầm hơn ,tay siết thành nấm đấm,nghiến răng nói:"Đình An là đệ tử của ta,bất luận như thế nào nào cũng không cho phép ai mang đi!"
Lần này thì Mộ Khuynh Tâm mất kiểm soát thật rồi, hắn thậm chí còn bày tỏ rõ thái độ tức giận với y-Một Nhất Mị Ngọc Dao khiền người đời nghe danh thôi đã sợ
Dù đôi mắt của Mộ Khuynh Tâm bị bịt bởi miếng vải trắng,không biết có phải mù thật hay không nhưng khi nãy hắn quay người đối diện với y đã bất giác khiến da gà của y nổi lên không ngừng
"Mau tiễn khách!". Mộ Khuynh Tâm gằn giọng ra lệnh cho đám đệ tử bên ngoài,sau đó phất ống tay áo quay đi
Thẩm Hi Dao:"Khoan đã.Mộ tông chủ có thể cho phép ta gặp Đình An lần cuối không?"
Mộ Khuynh Tâm khựng lại,nhưng rất nhanh sau đó lại dùng giọng điệu mấy kiên nhẫn từ chối thẳng:"Đình An không được khỏe, nếu có người vào sẽ khiến thằng bé không nghỉ ngơi được.Xin tông sư về cho"
Thẩm Hi Dao muốn kể chuyện lại này với Cầm Đình An,bằng không y sẽ bị người bạn thân đó từ mặc cho mà xem.Cơ mà Mộ Khuynh Tâm đã bỏ vào trong,mất dạng rồi
Nhìn thái độ cũng hắn ta không được vui,thế nên tốt nhất là đừng nói thêm nữa.Một đệ tử cung kính nói:"Thẩm tông sư, mời"
Y gật đầu,thở dài nói:"Được rồi"
Một ngày đi công cốc!
Trở về Áng Ngọc Phong,y không còn cách nào khác đành gửi Tử Linh đến thông báo cho Cầm Đình An
Ý định vốn định đưa Cầm Đình An về nhà để cho hai nam chính yêu nhau sớm,như vậy Thẩm Hi Dao sẽ không bị ảnh hưởng bởi nguyên tác.Nhưng bây giờ mọi chuyện không thay đổi,đồng nghĩa là cốt truyện vẫn diễn ra bình thường-Thẩm Hi Dao chết,Cầm Đình An hạnh phúc
Thẩm Hi Dao nằm ủ rũ ở trong phòng,nhắm nghiền mắt,nghĩ đến kết cục thảm hại của mình trong nguyên tác lại khiến y buồn bã hơn.Đột nhiên bên ngoài có người bước vào,y chẳng buồn nhìn mà buộc miệng hỏi đại:"Ai đó"
Giọng người nọ gắt gỏng:"Muội mấy ngày nay không ăn uống gì rồi.Rốt cục có biết giữ gìn sức khỏe không hả?"
Dứt câu,một thứ gì cưng cứng đập lên trán Thẩm Hi Dao khiến y "ui" một tiếng thất thanh.Người trước mặt y là Tô
Tư Mộc.Sau khi đánh y xong gã lại giơ cây quạt lên phe phẩy như chưa có chuyện gì xảy ra
Thẩm Hi Dao tâm tình phức tạp nên cũng không thèm mở mắt nhìn hắn lấy một cái, ỉu xìu nói:"Tuyết Tuyết đâu,mau mang Tô phong chủ về đi"
Tự nhiên bị đuổi làm cho Tô Tư Mộc vô cùng tức giận,gã lấy cây quạt chỉ vào người y,quát:"Ta lo cho sức khỏe của muội nên mới qua đây.Còn muội đó, muội đuổi ta về vậy hả?!"
Cùng lúc Tinh Tuyết Tuyết bước tới,kính cẩn nói: "Đệ tử mời"
Tô Tư Mộc "hừ" một tiếng,thu lại cây quạt rồi bỏ đi:"Ta bó tay rồi,muội cứng đầu quá". Gã đi lại trước mặt Tinh Tuyết Tuyết,bất chợt xoa đầu cô nhóc,hắn nói:"Đứa trẻ ngoan, nhớ chăm sóc sư tôn cho cẩn thận đó"
Tinh Tuyết Tuyết bất ngờ,song rất nhanh chóng mỉm cười: "Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Tô phong chủ"
Tô Tư Mộc hài lòng,nói: "Ừm,ta tự đi được,con không cần tiễn đâu"
Đợi Tô Tư Mộc đã rời đi thì Tinh Tuyết Tuyết mới chạy đến bên giường,kiểm tra tình hình của sư tôn.Cô nhóc nói:
"Sư tôn,mấy ngày nay người không ăn gì rồi...con lấy cháo cho người ăn tạm nha?"
Thẩm Hi Dao quay mặt vào tường,thiếu sức sống trả lời ngắn gọn:"Ừ"
Nhận ra từ khi trở về từ Mạn Đàm Tông thì Thẩm Hi Dao buồn ra thấy rõ,Tinh Tuyết Tuyết lo lắng muốn hỏi nhưng quy tắc tôn ti trật tự vẫn còn đó,cô nhóc không thể cứ thế mà tùy tiện hỏi được
Tinh Tuyết Tuyết đến Các Tư Đường, múc một bát cháo thịt bầm còn nóng hôi hổi.Các đệ tử của năm phong ở Ngũ Điệp Sơn đều đang có mặt ở đây, Hà Sở Tiêu cũng đang ngồi ăn ở trong một góc
Thấy Tinh Tuyết Tuyết không ăn mà đem bát cháo đi đâu đó nên hắn rất tò mò,bỏ ăn mà chạy lại hỏi:"Sư tỷ,tỷ đem đi đâu vậy ạ?"
Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười, nói:"Tỷ mang cho sư tôn.À,đệ cứ tiếp tục ăn đi"
Hà Sở Tiêu cúi mặt trầm ngâm một lát,sau đó nhanh nhảu cầm lấy bát cháo kia:"Để cho đệ mang đến sư tôn, tỷ còn nhiều việc phải làm lắm"
Tinh Tuyết Tuyết dặn dò:"Được rồi,nhớ cẩn thận đó nha"
/115
|