Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 62 - Bỏng tay

/115


Ở trong phòng,Thẩm Hi Dao đang nằm thì một con Tử Linh bay vào đậu lên tóc y. Đó là con Tử Linh mà y đã gửi đến chỗ Cầm Đình An...có lẽ đây là lời phản hồi của hắn.Con bướm này đã đi từ mấy ngày trước mà hôm nay mới trở về,chắc hẳn trên đường đã gặp chuyện gì đó

Thẩm Hi Dao ngồi dậy,để Tử Linh đặt lên ngón tay của mình,áp sát tai vào lắng nghe

Một giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên:"Địt mẹ! Cậu ấy đi đâu mà lâu quá vậy?!"

Khỏi nói cũng biết đây là giọng của Cầm Đình An,cái thói gặp chuyện là văng tục của hắn ta không thể bỏ được mà. Lúc y vừa rời khỏi Mạn Đàm Tông thì đã thả Tử Linh,vậy thời gian cách nhau cũng không lâu đâu

Tiếp theo có tiếng bước chân đi qua đi lại,chốc chốc lại có tiếng giậm chân tại chỗ.Cầm Đình An thật không có tính kiên nhẫn gì cả,mới đó đã không chịu nổi rồi

"Mẹ kiếp!Mình phải đợi đến khi nào đây? Hazzz,bực mình quá, lão già Mộ Khuynh Tâm đó rõ ràng là có điều gì muốn giấu mà...ủa,con bướm này đẹp vậy ta?"

"Đình An, là tớ đây. Tớ muốn nói với cậu là..."

Còn chưa dứt câu thì đột nhiên có tiếng cánh cửa bật tung,có một giọng nói trầm lặng cất lời:"Ngươi đang nói gì vậy? Lại nhắc tới y nữa đúng không?"

Giọng này rất quen,không phải Mộ Khuynh Tâm tính nết khó ở vừa đuổi thẳng cẳng Thẩm Hi Dao thì còn ai vào đây nữa.Nghĩ đến lại thấy bực mình

"À sư tôn...con nói chuyện một mình thôi..."

"Đình An,ngươi nói thật chứ?"

"Dạ..con nói thật mà,nhất định không nói dối dù chỉ nửa lời"

"Vậy ngươi đang giấu thứ gì sau lưng đó?"

"Sư tôn..."

Nói đoạn lại có tiếng khép cửa,sau đó có tiếng "phịch" xuống giường. Có lẽ mọi chuyện này đều do Mộ Khuynh Tâm làm ra

"Xoay người,lấy ra cho ta xem"

"Sư tôn,chỉ là một món đồ...áaa!!!"

Tiếng la thất thanh của Cầm Đình An khiến cho Thẩm Hi Dao liên tưởng đến vô số viễn cảnh. Tựa như Mộ Khuynh Tâm sẽ dùng mọi hình thức tra tấn để cạy miệng Cầm Đình An,chẳng hạn như kẹp tay,dùng than nóng...



Lúc Thẩm Hi Dao cảm thấy không ổn thì bên trong Tử Linh lại truyện ra âm thanh

"Sư tôn,người thả con ra đi...con không thích ngồi kiểu này đâu..."

"Ngươi không thích ngồi trên đùi của ta...vậy ngươi ghét ta sao?"

"Không.. không phải đâu ạ..."

"Vậy giữ im lặng cho ta....Hửm,hóa ra ngươi đang giấu con bướm này"

"Á sư tôn,con bướm kia bay rồi kìa!"

"Là Tử Linh.Hừ,ngươi và Thẩm Hi Dao kia đang bí mật truyền tin cho nhau?Định qua mặt vi sư sao?"

Kế tiếp có tiếng người sử dụng linh lực.Giọng nói hốt hoảng không hề che giấu của Cầm Đình An vang lên

"Sư tôn,sao người nhốt nó ở trong lọ rồi,lỡ nó chết thì phải làm sao đây?"

"Đó là bướm linh,cho dù có chết rồi vẫn có thể truyền tin về được.Ngươi lo cái gì? Còn ngươi,ngày đầu nhập môn đã phạm phải tội lỗi,nhất định phải phạt"

"Hả?Phạt...phạt gì ạ"

"Quỳ từ đây đến tối"

Không cần nghe thêm cũng biết số phận của Cầm Đình An sẽ trôi về đâu rồi .Hắn bị cái tên đặt ra lắm môn quy kia phạt vì những lý do vô cùng nhỏ nhặt

Nếu là Ngũ Điệp Sơn thì sẽ không phạt,hoặc chí ít thì đệ tử mới nhập môn,còn nhỏ thế này thì cũng bỏ qua.Vậy mà Mộ Khuynh Tâm nhẫn tâm phạt luôn cả đệ tử chỉ vừa mới phạm sai lầm lần đầu này

Thẩm Hi Dao không nghe thêm nữa,thả Tử Linh đi, còn bản thân thì nằm lại xuống giường.Bỗng phía ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ:"Sư tôn,con vào được không ạ?"

Thẩm Hi Dao lười biếng đáp lời:"Ừ"

Đã có được sự cho phép thì Hà Sở Tiêu mới khẽ khàng cầm bát cháo tiến vào,hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ rụt rè như thuở vừa gặp y



Hắn đặt bát cháo còn nóng lên bàn, nói:"Sư tôn,người ăn đi cho ấm bụng"

Thẩm Hi Dao cũng không phải buồn bã gì quá nhiều, cộng thêm dạo này không ăn uống gì nên bụng đã đói rã rời rồi.Mùi cháo thơm phức khiến y bất giác phải ngồi dậy luôn

Thẩm Hi Dao quay qua,thấy Hà Sở Tiêu vẫn còn đứng đó nên định đuổi đi.Nhưng y phát hiện hai bàn tay của hắn đỏ ửng, không những vậy hắn còn xoa xoa bàn tay,dường như có điều gì đó bất thường

"Tay ngươi bị sao vậy?".Thẩm Hi Dao hỏi

Hà Sở Tiêu vội giấu hai bàn tay ra sau lưng,lắp bắp nói:"Con...con không sao đâu.Người cứ ăn đi...chắc chắn không sao..."

Hà Sở Tiêu vừa dứt câu thì một thân ảnh lam y lướt nhanh lại trước mặt hắn. Đôi mắt Hà Sở Tiêu mở tròn,ngây ngốc đến bất động,cứ vậy mà để mặc cho người ấy cầm tay mình lên

"Tay của ngươi...". Thẩm Hi Dao nhíu mày:"Bị bỏng rồi"

Dáng hình Hà Sở Tiêu vốn đã nhỏ xíu,bưng được một bát cháo to đã là hay lắm rồi,vậy mà bát cháo ấy còn nóng hổi, khiến tay hắn bị thương. Ây thế mà hắn không kêu ca lời nào thì y cũng phải nể phục đó

Bấy giờ Hà Sở Tiêu mới kịp phản ứng,hắn lần nữa giấu hai bàn tay ra sau,ấp úng giải thích:"Con...đi nhanh quá nên quên mất phải lấy đồ đựng"

Thấm Hi Dao tức giận nói:"Cái gì mà đi nhanh quá,ngươi rõ ràng chỉ đang biện minh cho mình thôi!". Nói đoạn y vung tay về hướng Hà Sở Tiêu

Hà Sở Tiêu nhắm nghiền mắt,chờ đợi bạt tay sẽ giáng xuống. Không ngờ thứ hắn nhận lại chỉ là một cái véo má từ người đối diện

"Ngươi đi lấy đá chườm lên đi". Thẩm Hi Dao thở dài nói:"Bằng không đem đến đây,ta chườm cho ngươi"

Ban đầu Thẩm Hi Dao thật sự muốn đánh Hà Sở Tiêu vì cái tính vụng về không chịu bỏ của hắn.Nhưng chợt nhớ ra hắn là nhân vật chính nên đành thu lại sát khí đó

Hà Sở Tiêu chầm chậm mở mắt. Vốn đã chuẩn bị tinh thần,song thấy sư tôn không đánh mình nên trong lòng đã không khỏi nảy lên sự vui mừng hạnh phúc

Hắn cười tươi,hớn hở nói:"Vâng ạ. Con sẽ đi lấy đồ ngay đây"

Vừa nói xong thì hắn đã lao nhanh ra cửa,trong thoáng chốc đã khuất dạng.Thẩm Hi Dao nhìn theo,thầm nghĩ:

"Thằng bé này...sao mà vô tư đến thế chứ?"

(Điểm thiện cảm:+100)

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status