Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 63 - Bôi thuốc

/115


Thẩm Hi Dao ngồi lại xuống ghế,cầm muỗng lên húp cháo.Vị cháo hơi nhạt,không đúng ý của y rồi.Ăn được thêm vài muỗng nữa thì Thẩm Hi Dao dừng lại

Vừa đứng dậy định trở về giường thì cánh cửa lần nữa bật tung ra.Hà Sở Tiêu tay cầm túi vải,dáng vẻ hớt hải như sợ chậm chỉ chỉ một giây sẽ khiến Thẩm Hi Dao tức giận

"Sư tôn...". Lời còn chưa thốt ra hết thì Hà Sở Tiêu đã bị vấp bậc cửa ngã về phía trước. Không có hào quang nào bảo vệ khi hắn té mà đập thẳng mặt xuống đất

Thẩm Hi Dao trong giây phút đó phải tự nhắm mắt lại để không trông thấy khung cảnh đáng xấu hổ này của Hà

Sở Tiêu

Hà Sở Tiêu nằm yên ở đó một lúc lâu mới bắt đầu có dấu hiệu cựa quậy trở lại.Hắn yếu ớt chống tay ngồi dậy, mặt mũi đã bầm dập hết trơn,mũi còn bị chảy máu

Đôi mắt ầng ậc nước,cứ như lần này Hà Sở Tiêu sẽ khóc một trận rất lớn.Nhưng hắn kiềm chế cảm xúc tốt hơn

Thẩm Hi Dao nghĩ, hắn lau sạch giọt nước vẫn chưa chảy ra,sau đó hắn buồn bã ngước lên nhìn y

"Thật vô tích sự quá đi,chỉ việc đi đứng cho cẩn thận mà cũng không làm được". Thẩm Hi Dao dùng ánh mắt khinh thường dành cho Hà Sớ Tiêu

Hà Sở Tiêu đang đau mà còn nhận lại câu nói đau lòng này,gương mặt vốn bầm tím và sưng húp do bị ngã của hắn trong thoáng chốc đã trở nên đỏ hoe,buồn tủi cúi mặt,mím môi không nói được lời nào

Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói:"Còn không mau đứng lên.Nam tử hán mà sao yếu đuối như vậy chứ?"

Hai hàng nước mắt của Hà Sở Tiêu lăn dài trên má, lồm cồm bò dậy:"Dạ". Nói đoạn hắn lủi thủi nhặt túi vải kia lên, không dám nhìn thẳng y mà nói:"Con...con về phòng đây.Chắc người không thích nhìn bộ dạng này của con đâu"

Dứt câu hắn nặng nề bước ra ngoài,nhưng chưa ra đến cửa thì phía sau đột nhiên lại có tiếng nói phát ra từ phía sau:"Đứng lại"



Thẩm Hi Dao chắp hai tay sau lưng,nói:"Nếu chỉ biết trốn tránh mọi việc như vậy thì không thể làm đệ tử của Nhất

Mị Ngọc Dao ta rồi.Bây giờ ngươi mà bước qua khỏi cánh cửa này thì...từ nay không cần đến gặp ta nữa"

Thật ra ý muốn của Thẩm Hi Dao là để Hà Sở Tiêu quay lại đây.Y không muốn để hắn ta mang thương tích đó trở về một mình,dù không thích hắn đến cỡ nào nhưng hắn bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém

Hà Sở Tiêu dừng lại hẳn,cúi mặt như đang suy nghĩ gì đó,cuối cùng hắn quyết định quay người,đi về phía Thẩm Hi

Dao.Hắn giơ túi vải lên cho y,nói:"Sư tôn,con không đi nữa,người đừng đuổi con có được không"

Thẩm Hi Dao không phản hồi mà ngồi xuống ghế,rót ly trà nóng rồi mấp máy vài ngụm. Hà Sở Tiêu thấy y không trả lời thì ngầm mặc định y đã đồng ý,thế nên hắn cũng ngồi xuống cạnh y

"Đưa đây" .Thẩm Hi Dao nhìn hắn bằng nửa con mắt:"Ta chườm cho ngươi"

Hà Sở Tiêu không dám chậm trễ,nghe xong liền đưa túi vải ra trước mặt y.Thẩm Hi Dao nhận lấy,sau đó nâng bàn tay của người đệ tử trước mặt lên,bắt đầu chườm

Đồ ăn do Các Tư Đường làm bình thường điều rất nóng, làm ra bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu,bát cháo kia cũng không ngoại lệ.Hà Sở Tiêu này vừa vụng về vừa ngốc nghếch,bưng bát cháo nóng thế này không những bưng sai cách mà còn không tìm đồ đựng

Hắn ban nãy cầm trực tiếp vào thành bát,khiến hai bàn tay đỏ ửng, mà thậm chí còn sưng phù lên.Thẩm Hi Dao ngao ngán nói:"Sao ngươi bất cẩn thế hả?Có việc này thôi cũng làm không được,cứ để Tuyết Tuyết làm là được rồi"

Hà Sở Tiêu một bên lau máu mũi,một bên ngẩn mặt nhìn y,nói:"Dạ,con thấy Tuyết Tuyết sư tỷ công việc bận bịu...

con muốn phụ tỷ ấy một chút"

Sau một lúc,có vẻ mọi chuyện đã khá hơn trước, Thẩm Hi Dao đứng dậy, cất bước đi đến hộc tủ gần đó.Hà Sở Tiêu thắc mắc hỏi:"Sư tôn,người đi đâu vậy ạ?"



Từ trong hộc tủ Thẩm Hi Dao lấy ra một lọ thuốc, không nói nhiều liền quăng về sau lưng .Lọ thuốc rơi ngay vào lòng Hà Sở Tiêu, khiến hắn có một phen trố mắt

"Sư tôn...". Hà Sở Tiêu há hốc miệng nói:"Người lợi hại quá.Người không nhìn mà vẫn ném trúng luôn"

Thẩm Hi Dao phất tay,hờ hững nói:"Xong rồi thì về đi.Nhớ dùng thuốc bôi ngoài cda"

Vẻ mặt ủ rũ của Hà Sở Tiêu trong giây lát biến thành vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của một đứa trẻ được người lớn quan tâm.Hắn mân mê lọ thuốc trước rồi mới cúi người hành lễ:"Cảm ơn sư tôn"

Đợi hình bóng hắn đã khuất dạng thì tấm bảng trong suốt mới xuất hiện:[Điểm thiện cảm:+100)

Từ ngày hôm đó,Thẩm Hi Dao dường như phát hiện ra Hà Sở Tiêu cứ rảnh rỗi là đến bên cửa sổ phòng của y mà nhìn vào.Lần nào cũng bị phạt cho liệt giường liệt chiếu mà vẫn cứng đầu, không rút được kinh nghiệm

Bởi cái hào quang nhân vật chính kia nên y không tài nào đuổi hắn ra khỏi Áng Ngọc Phong được, bằng không hắn đã bị tống cổ đến đầu đường xó chợ nào rồi

Trong khoảng thời gian đó không có biến cố nào xảy ra,bệnh tình thi thoảng tái phát nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Trước đó Tô Tư Mộc đã đưa cho y loại thuốc kéo dài sinh mệnh

Từ vài ngày lên thành vài năm,vậy nên ít ra y không thể chết ngay bây giờ được. Phải công nhận rằng y thuật của gã tốt thật,mấy cái kéo dài sinh mạng này nghe cứ như là nghịch thiên cải mệnh vậy

Về phần y,tuy được Chúc Hiểu Phong giao cho khá nhiều nhiệm vụ,từ to đến nhỏ đều có, nhưng không ảnh gì mấy. Y cũng tìm hiểu về cái người tên Loan Quỷ Ám Tình kia,song kết quả nhận lại chỉ là bằng không

Những lúc không có chuyện gì làm thì sang Bách Tử Phong hay Thanh Hà Phong chơi cùng phong chủ bọn họ. Gặp chuyện gì cấp bách thì sang Chu Dương Phong tìm Chúc Hiểu Phong

Chung quy vẫn là chưởng môn dễ nói chuyện hơn so với hai người Lâm Mi Hoạ và Tô Tư Mộc kia

Hazz,cuộc sống cứ diễn ra như vậy thì tốt biết mấy!

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status