Năm năm cứ vậy trôi qua mỏi cách êm đềm.Thẩm Hi Dao tận mắt nhìn thấy quá trình trưởng thành của Hà Sở
Tiêu. Thật lòng mà nói thì trong suốt khoảng thời gian này hắn ta trong khác gì một chú cừu non vô dụng
Công nhận Hà Sở Tiêu càng lớn thì càng đẹp trai hơn rất nhiều.Cái nét non nớt ngày nào đã được thay bằng nét mặt trưởng thành niên thiếu.Dáng người phổng phao cứng rắn, chiều cao gần bằng Thẩm Hi Dao luôn rồi
Lâu lâu Hà Sở Tiêu cũng đi theo Tinh Tuyết Tuyết xuống núi làm vài ba việc bắt yêu trừ quái, vậy nên hình ảnh hai đệ tử bước xuống từ Áng Ngọc Phong luôn song hành cùng nhau đã trở nên quen thuộc
Có đôi lúc Thẩm Hi Dao tự nghĩ,cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tốt biết mấy.Dưới có đệ tử ngoan ngoãn,trên có sư huynh quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt nhất
Còn Cầm Đình An có như thế nào thì y không lo lắng đâu,bởi hắn là nhân vật chính mà.Được nhận vào Mạn Đàm
Tông là mong ước của không biết bao nhiêu người đó,cộng thêm kiểu gì cũng sẽ được buff như Hà Sở Tiêu nên ít ra hắn có thể tự xoay sở cho bản thân được
Áng Ngọc Phong yên bình, không bị ai quấy rẩy.Xuyên không thế này thì thật không uổng công tí nào!
"Hmm,dạo này Linh Điệp đi đâu rồi nhỉ?Hay là lại gặp vấn đề như lần trước rồi ta?".Thẩm Hi Dao một tay chống cằm,một tay lật sách,tự hỏi
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa,giọng Tinh Tuyết Tuyết trong trẻo vang lên:"Sư tôn,con vào được không?"
Thẩm Hi Dao không rời ánh mắt khỏi cuốn sách nửa giây,hờ hững nói:"Vào đi"
Đã nhận được sự cho phép,Tinh Tuyết Tuyết liền mở cửa bước vào.Tinh Tuyết Tuyết càng lớn cũng càng xinh xắn,cái nét chững chạc từ khi còn nhỏ vẫn còn đó
Cơ thể đã phát triển đầy đủ,dáng người không quá mảnh mai mà lại rất đầy đặn.Cô nhóc này vẫn giữ kiểu tóc thuỳ quải kế như ngày nào, nhưng lần này phần tóc phía sau đã được xoã dài
Tinh Tuyết Tuyết cầm theo lá thư,cung cung kính kính đưa cho Thẩm Hi Dao:"Sư tôn, Mộ tông chủ gửi thư đến cho người"
Thấm Hi Dao liếc nhìn một cái,chán ghét nói:"Mạn Đàm Tông không gặp chúng ta đã năm năm,tự nhiên hôm nay
gửi thư đến làm gì?Con đã đọc qua chưa?"
Tinh Tuyết Tuyết gật đầu,nhắc bốn chữ ngắn gọn:"Cuộc thi Đạm Hội"
Chỉ cần bốn chữ này thôi cũng đủ nhắc y về tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết.Cuộc thi Đạm Hội quy tụ các nhân tài trong bách gia tiên môn về dự thi,mười năm mới diễn ra một lần
Không tham gia cũng không sao nhưng một khi đã giành chiến thắng thì sẽ được thiên hạ lưu danh đến mãi sau này.Ngũ Điệp Sơn với tư cách là một trong những môn phái đứng đầu tu chân giới thì... buộc phải tham gia
Lần này do Mạn Đàm Tông tổ chức,còn một tháng nữa mới chính thức diễn ra song thư mời phải được đưa đến các môn phái từ trước
Nghe cứ như truyện hài vậy!
Thẩm Hi Dao giấu sự lo lắng trong lòng, nói: "Cứ để đó đi.Con ra ngoài được rồi"
Tinh Tuyết Tuyết có vẻ chần chừ, ngập ngừng nói:"Sư tôn ,lần này người có định cho sư đệ tham gia không ạ?"
Thẩm Hi Dao vừa lật trang sách vừa trả lời:"Ta phải xem xét việc này.Hà Sở Tiêu tính ra vẫn còn rất kém,bao năm ở mãi Áng Ngọc Phong,không có nhiều kinh nghiệm bằng các nhân tài khác...chỉ sợ thất bại ê chề"
Tinh Tuyết Tuyết mở to đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Hi Dao, cười cười:"Đây là cơ hội tốt để đệ ấy chứng minh bản thân đã tiến bộ đến nhường nào.Tự bản thân đệ ấy cũng sẽ biết nếu thất bại sẽ làm mất danh dự của Áng Ngọc Phong,cần giành quyết tâm để giúp người nở mày nở mặt"
Cuốn sách trên bàn đột nhiên đóng gập lại, là do Thẩm Hi Dao làm ra. Tinh Tuyết Tuyết tưởng mình đã nói gì sai khiến y tức giận,lập tức thu về nụ cười, trong lòng thoáng có chút hồi hộp
"Con đi đi,chuyện này ta tự có thu xếp". Ngữ khí y lạnh tanh, nói
Tinh Tuyết Tuyết không dám làm trái lời, vội vàng lùi đi
Thẩm Hi Dao đứng lên,bước gần đến cửa sổ,nhìn về phía Hà Sở Tiêu đang dùng kiếm chăm chỉ luyện tập bên ngoài,ánh mắt tràn ngập suy tư
Cuộc thi săn bắn lần này chắc chắn Hà Sở Tiêu sẽ không thảm hại như lời y nói,tuy nhiên so với sự kỳ vọng của mọi người thì kết quả nhận lại đối với Hà Sở Tiêu vẫn là một sự thất bại đáng xấu hổ
Sau khi không đạt được thành quả mình mong muốn,Hà Sở Tiêu liền xin phép được xuống núi với lí do là lấy thêm kinh nghiệm,quyết tâm phục thù
"Có khi hắn ta xuống núi là để tìm cách diệt trừ mình thì có". Thẩm Hi Dao thở dài: "Có nên cho hắn xuống núi không nhỉ?"
[Không sao.Hà Sở Tiêu phải xuống núi mới đi theo diễn biến ban đầu được)
Con bướm trắng đột ngột xuất hiện khiến tim của Thẩm Hi Dao suýt nữa thì nhảy ra ngoài.Nhận ra đó là Linh
Điệp đã lâu không thấy,y một mặt thở phào,một mặt trách móc:"Ngươi như âm hồn bất tán vậy,những lúc không cần thì ngươi lại lù lù xuất hiện"
(Xin lỗi vì sự thiếu sót này)
(Trong mấy năm này Linh Điệp đang trong quá trình chuyển hoá thành người nên không thể xuất hiện được]
Thấm Hi Dao hừ nhẹ,búng ngón tay khiến Linh Điệp văng xa tận vài trượng:"Hệ thống các ngươi làm ăn thất thường như vậy,ta vote 1 sao thì đừng trách đó"
Linh Điệp nhanh chóng bay lại,đậu lên vai Thẩm Hi Dao,nói:[Xin đừng,hệ thống làm vậy cũng chỉ để phục vụ trọn vẹn cho quý khách thôi.Việc hóa thành người sẽ dễ dàng ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp mà quý khách phải đối mặt]
Thẩm Hi Dao chề môi,nói:"Có thay đổi gì đâu.Ngươi đi mấy tháng rồi ,chẳng lẽ vẫn chưa hóa thành người được?"
Linh Điệp: (Đúng vậy.Việc hóa thành người mất rất nhiều thời gian)
Thẩm Hi Dao:"Thôi khỏi,ta không cần"
Linh Điệp:[Chỉ ngày mai nữa,quý khách sẽ thấy rõ]
Thẩm Hi Dao lặp lại:"Không cần.Ta thấy ngươi cứ làm bướm là đủ đẹp rồi"
Linh Điệp:[Cảm ơn quý khách đã luôn tin tưởng bên phía hệ thống chúng tôi)
Thẩm Hi Dao:"..."
"Ngươi đi sâu vào trọng tâm được không?!
Tiêu. Thật lòng mà nói thì trong suốt khoảng thời gian này hắn ta trong khác gì một chú cừu non vô dụng
Công nhận Hà Sở Tiêu càng lớn thì càng đẹp trai hơn rất nhiều.Cái nét non nớt ngày nào đã được thay bằng nét mặt trưởng thành niên thiếu.Dáng người phổng phao cứng rắn, chiều cao gần bằng Thẩm Hi Dao luôn rồi
Lâu lâu Hà Sở Tiêu cũng đi theo Tinh Tuyết Tuyết xuống núi làm vài ba việc bắt yêu trừ quái, vậy nên hình ảnh hai đệ tử bước xuống từ Áng Ngọc Phong luôn song hành cùng nhau đã trở nên quen thuộc
Có đôi lúc Thẩm Hi Dao tự nghĩ,cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tốt biết mấy.Dưới có đệ tử ngoan ngoãn,trên có sư huynh quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt nhất
Còn Cầm Đình An có như thế nào thì y không lo lắng đâu,bởi hắn là nhân vật chính mà.Được nhận vào Mạn Đàm
Tông là mong ước của không biết bao nhiêu người đó,cộng thêm kiểu gì cũng sẽ được buff như Hà Sở Tiêu nên ít ra hắn có thể tự xoay sở cho bản thân được
Áng Ngọc Phong yên bình, không bị ai quấy rẩy.Xuyên không thế này thì thật không uổng công tí nào!
"Hmm,dạo này Linh Điệp đi đâu rồi nhỉ?Hay là lại gặp vấn đề như lần trước rồi ta?".Thẩm Hi Dao một tay chống cằm,một tay lật sách,tự hỏi
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa,giọng Tinh Tuyết Tuyết trong trẻo vang lên:"Sư tôn,con vào được không?"
Thẩm Hi Dao không rời ánh mắt khỏi cuốn sách nửa giây,hờ hững nói:"Vào đi"
Đã nhận được sự cho phép,Tinh Tuyết Tuyết liền mở cửa bước vào.Tinh Tuyết Tuyết càng lớn cũng càng xinh xắn,cái nét chững chạc từ khi còn nhỏ vẫn còn đó
Cơ thể đã phát triển đầy đủ,dáng người không quá mảnh mai mà lại rất đầy đặn.Cô nhóc này vẫn giữ kiểu tóc thuỳ quải kế như ngày nào, nhưng lần này phần tóc phía sau đã được xoã dài
Tinh Tuyết Tuyết cầm theo lá thư,cung cung kính kính đưa cho Thẩm Hi Dao:"Sư tôn, Mộ tông chủ gửi thư đến cho người"
Thấm Hi Dao liếc nhìn một cái,chán ghét nói:"Mạn Đàm Tông không gặp chúng ta đã năm năm,tự nhiên hôm nay
gửi thư đến làm gì?Con đã đọc qua chưa?"
Tinh Tuyết Tuyết gật đầu,nhắc bốn chữ ngắn gọn:"Cuộc thi Đạm Hội"
Chỉ cần bốn chữ này thôi cũng đủ nhắc y về tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết.Cuộc thi Đạm Hội quy tụ các nhân tài trong bách gia tiên môn về dự thi,mười năm mới diễn ra một lần
Không tham gia cũng không sao nhưng một khi đã giành chiến thắng thì sẽ được thiên hạ lưu danh đến mãi sau này.Ngũ Điệp Sơn với tư cách là một trong những môn phái đứng đầu tu chân giới thì... buộc phải tham gia
Lần này do Mạn Đàm Tông tổ chức,còn một tháng nữa mới chính thức diễn ra song thư mời phải được đưa đến các môn phái từ trước
Nghe cứ như truyện hài vậy!
Thẩm Hi Dao giấu sự lo lắng trong lòng, nói: "Cứ để đó đi.Con ra ngoài được rồi"
Tinh Tuyết Tuyết có vẻ chần chừ, ngập ngừng nói:"Sư tôn ,lần này người có định cho sư đệ tham gia không ạ?"
Thẩm Hi Dao vừa lật trang sách vừa trả lời:"Ta phải xem xét việc này.Hà Sở Tiêu tính ra vẫn còn rất kém,bao năm ở mãi Áng Ngọc Phong,không có nhiều kinh nghiệm bằng các nhân tài khác...chỉ sợ thất bại ê chề"
Tinh Tuyết Tuyết mở to đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Hi Dao, cười cười:"Đây là cơ hội tốt để đệ ấy chứng minh bản thân đã tiến bộ đến nhường nào.Tự bản thân đệ ấy cũng sẽ biết nếu thất bại sẽ làm mất danh dự của Áng Ngọc Phong,cần giành quyết tâm để giúp người nở mày nở mặt"
Cuốn sách trên bàn đột nhiên đóng gập lại, là do Thẩm Hi Dao làm ra. Tinh Tuyết Tuyết tưởng mình đã nói gì sai khiến y tức giận,lập tức thu về nụ cười, trong lòng thoáng có chút hồi hộp
"Con đi đi,chuyện này ta tự có thu xếp". Ngữ khí y lạnh tanh, nói
Tinh Tuyết Tuyết không dám làm trái lời, vội vàng lùi đi
Thẩm Hi Dao đứng lên,bước gần đến cửa sổ,nhìn về phía Hà Sở Tiêu đang dùng kiếm chăm chỉ luyện tập bên ngoài,ánh mắt tràn ngập suy tư
Cuộc thi săn bắn lần này chắc chắn Hà Sở Tiêu sẽ không thảm hại như lời y nói,tuy nhiên so với sự kỳ vọng của mọi người thì kết quả nhận lại đối với Hà Sở Tiêu vẫn là một sự thất bại đáng xấu hổ
Sau khi không đạt được thành quả mình mong muốn,Hà Sở Tiêu liền xin phép được xuống núi với lí do là lấy thêm kinh nghiệm,quyết tâm phục thù
"Có khi hắn ta xuống núi là để tìm cách diệt trừ mình thì có". Thẩm Hi Dao thở dài: "Có nên cho hắn xuống núi không nhỉ?"
[Không sao.Hà Sở Tiêu phải xuống núi mới đi theo diễn biến ban đầu được)
Con bướm trắng đột ngột xuất hiện khiến tim của Thẩm Hi Dao suýt nữa thì nhảy ra ngoài.Nhận ra đó là Linh
Điệp đã lâu không thấy,y một mặt thở phào,một mặt trách móc:"Ngươi như âm hồn bất tán vậy,những lúc không cần thì ngươi lại lù lù xuất hiện"
(Xin lỗi vì sự thiếu sót này)
(Trong mấy năm này Linh Điệp đang trong quá trình chuyển hoá thành người nên không thể xuất hiện được]
Thấm Hi Dao hừ nhẹ,búng ngón tay khiến Linh Điệp văng xa tận vài trượng:"Hệ thống các ngươi làm ăn thất thường như vậy,ta vote 1 sao thì đừng trách đó"
Linh Điệp nhanh chóng bay lại,đậu lên vai Thẩm Hi Dao,nói:[Xin đừng,hệ thống làm vậy cũng chỉ để phục vụ trọn vẹn cho quý khách thôi.Việc hóa thành người sẽ dễ dàng ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp mà quý khách phải đối mặt]
Thẩm Hi Dao chề môi,nói:"Có thay đổi gì đâu.Ngươi đi mấy tháng rồi ,chẳng lẽ vẫn chưa hóa thành người được?"
Linh Điệp: (Đúng vậy.Việc hóa thành người mất rất nhiều thời gian)
Thẩm Hi Dao:"Thôi khỏi,ta không cần"
Linh Điệp:[Chỉ ngày mai nữa,quý khách sẽ thấy rõ]
Thẩm Hi Dao lặp lại:"Không cần.Ta thấy ngươi cứ làm bướm là đủ đẹp rồi"
Linh Điệp:[Cảm ơn quý khách đã luôn tin tưởng bên phía hệ thống chúng tôi)
Thẩm Hi Dao:"..."
"Ngươi đi sâu vào trọng tâm được không?!
/115
|