Nói xong thì Linh Điệp bay đi mất dạng,để lại Thẩm Hi Dao cùng cục tức trong lòng. Trước đó đã nói "sẽ phục vụ quý khách tận tình" mà y chẳng tận tình xíu nào
Hệ thống đi đâu tận mất tháng liền không xuất hiện. Ấy vậy mà khi trở lại rồi thì quăng cho y vài câu nói hờ hững rồi cứ thế mà đi
Nhất định khi trở về thực tại rồi thì bằng mọi giá y phải tìm được nơi nào cho thuê dịch vụ xuyên không này để vote một sao!Nhất nhất định!!!
Để giải tỏa cơn bực tức của mình nên Thẩm Hi Dao quyết định ra ngoài hóng mát. Không khí của Áng Ngọc Phong trước nay luôn thoáng đãng,lâu lâu lại có làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Bao phủ bởi sự yên tĩnh,phải nói là dễ chịu vô cùng
Vừa bước ra cửa,Thẩm Hi Dao liền thấy cảnh tượng khiến mình chán nản.Bạch Tử Yên đang nằm ngủ thẳng cẳng trên cây,thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy
Cảnh này tuy nói chán thật nhưng y đã chứng kiến trong suốt năm năm rồi, chán cách mấy cũng thành quen.Nói là linh thú thượng cổ gì gì đó đó nhưng con khổng tước này suốt ngày chỉ biết ngủ
Thẩm Hi Dao chề môi,quét cục lông trắng nằm trên cây kia từ trên xuống dưới, ném một chữ "hừ" rồi tiếp tục bước đi
Thêm được vài bước nữa thì y phát hiện Hà Sở Tiêu đứng cách đó không xa,hắn vẫn đang chăm chỉ luyện kiếm.Trên gương mặt đã nhễ nhại mồ hôi,lông mày hơi cau lại.Dường như đang giận hay có chuyện gì khó nói
Tiếng sột soạt của lá cây đã đánh động đến Hà Sở Tiêu bên kia.Hắn giờ đây đã lớn,giọng nói cũng có phần trầm ấm quyến rũ, hắn lau mồ hôi,cười tươi:"Sư tôn"
Có lẽ y đã tính nhầm,Hà Sở Tiêu ấy vậy mà cao hơn y tận một cái đầu. Thẩm Hi Dao thầm lắc đầu:"Đầu óc mình bị gì vậy trời,hắn đã cao như vậy rồi mà mình còn nhớ nhầm nữa!"
Trong lúc y ôm mặt,cảm thấy thất vọng về trí nhớ của mình thì đột nhiên ánh sáng trước mặt bị che khuất. Thấm Hi Dao ngước nhìn, kẻ gây ra không ai khác là Hà Sở Tiêu
Hà Sở Tiêu mỉm cười, gọi:"Sư tôn..."
Thẩm Hi Dao gắn giọng:"Cút xa ta ra.Ngươi thật không có tôn ti trật tự gì hết"
Nhận ra sư tôn giận vì mình đứng quá gần với người,Hà Sở Tiêu lập tức lùi ra sau.Hắn cười cười:"Con xin lỗi"
Thẩm Hi Dao ném cho hắn một ánh mắt giận dữ,nói:"Ngươi đã trưởng thành rồi,nên tự biết giữ khoảng cách đi.Bằng không...tự hiểu"
Câu này Thẩm Hi Dao đã đem ra dọa không biết bao nhiêu lần rồi,Hà Sở Tiêu nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn biết sư tôn không nỡ đuổi mình khỏi Áng Ngọc Phong nên lại cười tươi:"Sư tôn,con biết lỗi rồi,người đừng giận mà".
Dĩ nhiên Thẩm Hi Dao muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt chứ,nếu không phải hắn ta là nhân vật chính thì có lẽ đã bị tống cổ đến nơi nào rồi
Thấm Hi Dao quay mặt đi,xốc lại tinh thần rồi mới quay người,nghiêm túc nói:"Ngươi đã biết về cuộc thi Đạm Hội rồi đúng không?"
Hà Sở Tiêu gật đầu:"Sư tỷ đã nói cho con.Mà...chắc người không muốn con đi đâu.Cuộc thi ấy quy tụ nhiều kỳ tài đến,con làm sao bằng được,sẽ gây thất vọng cho sư tôn"
Lời nói mang nhiều vẻ tự chê trách bản thân bất tài vô dụng,nhưng ban nãy y thấy kiếm pháp của hắn ta cũng không tồi...à tạm được.Vậy nên là vô dụng thật
Không đùa đâu,mười năm mà kiếm pháp như trẻ lên ba thế kia thì làm sao mà thắng nỗi?
Thẩm Hi Dao day ấn đường, nói:"Ngươi thử làm lại động tác cho ta xem lại"
Hà Sở Tiêu ngớ người:"Hả?Làm lại hả sư tôn?"
Thẩm Hi Dao liếc hắn, không nói thêm câu nào.Chậm rãi triệu hồi Kha Nhã,múa vài đường làm mẫu cho hắn xem trước
Vạt áo lam y bay theo gió,động tác thì điêu luyện dứt khoát,uyển chuyển mà không hề mang theo nét yếu đuối.Lưỡi kiếm lóe lên sắc bạc lạnh lùng,phản chiếu gương mặt lạnh lùng của chủ nhân
Hà Sở Tiêu chăm chú quan sát,đợi đến khi Thẩm Hi Dao đã làm xong rồi thì vỗ tay không ngớt
"Đừng vỗ tay nữa.Ngươi bắt chước ta,làm lại đi"
Hà Sở Tiêu gật đầu,rút kiếm ra múa soạt soạt mấy đường
"Sai rồi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói
Hà Sở Tiêu:"Sai chỗ nào ạ?"
Thẩm Hi Dao tiến tới,nâng cánh tay Hà Sở Tiêu lên:"Tay của ngươi hơi thấp". Nói đoạn y thẳng tay đá vào chân phải của hắn,nói:"Khuyu gối xuống một chút"
"Tâm pháp ta đã đưa cho ngươi,vậy mà ngươi lại làm sai hết lần này đến lần khác. Tư chất thật kém cỏi,có nhiêu đó cũng học không xong!"
Giọng có bảy phần tức giận,ba phần mang theo ý lo lắng.Y thật sự là không thể không quan tâm khi mà kiếm pháp của hắn còn sai tè le
Từ đầu đến cuối Hà Sở Tiêu chỉ im lặng,để cho Thẩm Hi Dao từ từ chỉnh đốn lại tư thế cho mình kèm theo là những lời cằn nhằn.Nhìn vị sư tôn ngoài lạnh trong nóng này khiến cho khóe miệng hắn vô thức vẽ ra một nụ cười
Thẩm Hi Dao nói:"Nếu muốn tham gia cuộc thi Đạm Hội và giành chiến thắng thì trước hết ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn"
Hà Sở Tiêu:"Sư tôn"
Thẩm Hi Dao:"Chuyện gì"
Hà Sở Tiêu:"Sau này sư tỷ sẽ là đệ tử chân truyền,vậy có phải con buộc phải rời đi khỏi Áng Ngọc Phong không?"
Thẩm Hi Dao nhất thời nghẹn họng,không biết nên phản ứng thế nào.Hà Sở Tiêu nói tiếp:"Con chỉ muốn ở lại đây, ở cùng sư tôn,cùng sư tỷ,chúng ta cứ sống như vậy là được rồi"
Ánh mắt Thẩm Hi Dao trầm xuống,nghiêm túc nói:"Đây không nhà ngươi,vả lại vi sư cũng không thể giữ ngươi lại cả đời được"
Hà Sở Tiêu kiên định nói:"Nhưng con lớn lên ở đây,vậy nơi này chính là nhà của con rồi"
Thẩm Hi Dao:"Không con chim nào muốn ở lại trong tổ của mình mãi cả,chúng luôn tự vậy trên đôi cánh của mìn-h.Hà Sở Tiêu,rồi có một ngày ngươi cũng sẽ phải tự bước đi.Ang Ngọc Phong không thể che chở cho ngươi suốt cả cuộc đời được"
Hàm ý của Thẩm Hi Dao rõ ràng là đợi khi Hà Sở Tiêu đã đủ lông đủ cánh thì sẽ phải rời khỏi Áng Ngọc Phong,tự xây dựng cuộc sống của riêng mình
"Sư tôn,con muốn bảo vệ người"
"Không cần,ta tự bảo vệ bản thân được"
Hà Sở Tiêu định nói thêm gì đó nhưng nhìn ánh kia chứa đựng sự lạnh lùng của y thì lời nói bất chợt nghẹn lại ở cuống họng. Trái tim cũng bất giác đau nhói
"Không còn sớm nữa,ta về phòng đây"
Hệ thống đi đâu tận mất tháng liền không xuất hiện. Ấy vậy mà khi trở lại rồi thì quăng cho y vài câu nói hờ hững rồi cứ thế mà đi
Nhất định khi trở về thực tại rồi thì bằng mọi giá y phải tìm được nơi nào cho thuê dịch vụ xuyên không này để vote một sao!Nhất nhất định!!!
Để giải tỏa cơn bực tức của mình nên Thẩm Hi Dao quyết định ra ngoài hóng mát. Không khí của Áng Ngọc Phong trước nay luôn thoáng đãng,lâu lâu lại có làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Bao phủ bởi sự yên tĩnh,phải nói là dễ chịu vô cùng
Vừa bước ra cửa,Thẩm Hi Dao liền thấy cảnh tượng khiến mình chán nản.Bạch Tử Yên đang nằm ngủ thẳng cẳng trên cây,thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy
Cảnh này tuy nói chán thật nhưng y đã chứng kiến trong suốt năm năm rồi, chán cách mấy cũng thành quen.Nói là linh thú thượng cổ gì gì đó đó nhưng con khổng tước này suốt ngày chỉ biết ngủ
Thẩm Hi Dao chề môi,quét cục lông trắng nằm trên cây kia từ trên xuống dưới, ném một chữ "hừ" rồi tiếp tục bước đi
Thêm được vài bước nữa thì y phát hiện Hà Sở Tiêu đứng cách đó không xa,hắn vẫn đang chăm chỉ luyện kiếm.Trên gương mặt đã nhễ nhại mồ hôi,lông mày hơi cau lại.Dường như đang giận hay có chuyện gì khó nói
Tiếng sột soạt của lá cây đã đánh động đến Hà Sở Tiêu bên kia.Hắn giờ đây đã lớn,giọng nói cũng có phần trầm ấm quyến rũ, hắn lau mồ hôi,cười tươi:"Sư tôn"
Có lẽ y đã tính nhầm,Hà Sở Tiêu ấy vậy mà cao hơn y tận một cái đầu. Thẩm Hi Dao thầm lắc đầu:"Đầu óc mình bị gì vậy trời,hắn đã cao như vậy rồi mà mình còn nhớ nhầm nữa!"
Trong lúc y ôm mặt,cảm thấy thất vọng về trí nhớ của mình thì đột nhiên ánh sáng trước mặt bị che khuất. Thấm Hi Dao ngước nhìn, kẻ gây ra không ai khác là Hà Sở Tiêu
Hà Sở Tiêu mỉm cười, gọi:"Sư tôn..."
Thẩm Hi Dao gắn giọng:"Cút xa ta ra.Ngươi thật không có tôn ti trật tự gì hết"
Nhận ra sư tôn giận vì mình đứng quá gần với người,Hà Sở Tiêu lập tức lùi ra sau.Hắn cười cười:"Con xin lỗi"
Thẩm Hi Dao ném cho hắn một ánh mắt giận dữ,nói:"Ngươi đã trưởng thành rồi,nên tự biết giữ khoảng cách đi.Bằng không...tự hiểu"
Câu này Thẩm Hi Dao đã đem ra dọa không biết bao nhiêu lần rồi,Hà Sở Tiêu nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn biết sư tôn không nỡ đuổi mình khỏi Áng Ngọc Phong nên lại cười tươi:"Sư tôn,con biết lỗi rồi,người đừng giận mà".
Dĩ nhiên Thẩm Hi Dao muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt chứ,nếu không phải hắn ta là nhân vật chính thì có lẽ đã bị tống cổ đến nơi nào rồi
Thấm Hi Dao quay mặt đi,xốc lại tinh thần rồi mới quay người,nghiêm túc nói:"Ngươi đã biết về cuộc thi Đạm Hội rồi đúng không?"
Hà Sở Tiêu gật đầu:"Sư tỷ đã nói cho con.Mà...chắc người không muốn con đi đâu.Cuộc thi ấy quy tụ nhiều kỳ tài đến,con làm sao bằng được,sẽ gây thất vọng cho sư tôn"
Lời nói mang nhiều vẻ tự chê trách bản thân bất tài vô dụng,nhưng ban nãy y thấy kiếm pháp của hắn ta cũng không tồi...à tạm được.Vậy nên là vô dụng thật
Không đùa đâu,mười năm mà kiếm pháp như trẻ lên ba thế kia thì làm sao mà thắng nỗi?
Thẩm Hi Dao day ấn đường, nói:"Ngươi thử làm lại động tác cho ta xem lại"
Hà Sở Tiêu ngớ người:"Hả?Làm lại hả sư tôn?"
Thẩm Hi Dao liếc hắn, không nói thêm câu nào.Chậm rãi triệu hồi Kha Nhã,múa vài đường làm mẫu cho hắn xem trước
Vạt áo lam y bay theo gió,động tác thì điêu luyện dứt khoát,uyển chuyển mà không hề mang theo nét yếu đuối.Lưỡi kiếm lóe lên sắc bạc lạnh lùng,phản chiếu gương mặt lạnh lùng của chủ nhân
Hà Sở Tiêu chăm chú quan sát,đợi đến khi Thẩm Hi Dao đã làm xong rồi thì vỗ tay không ngớt
"Đừng vỗ tay nữa.Ngươi bắt chước ta,làm lại đi"
Hà Sở Tiêu gật đầu,rút kiếm ra múa soạt soạt mấy đường
"Sai rồi".Thẩm Hi Dao lạnh nhạt nói
Hà Sở Tiêu:"Sai chỗ nào ạ?"
Thẩm Hi Dao tiến tới,nâng cánh tay Hà Sở Tiêu lên:"Tay của ngươi hơi thấp". Nói đoạn y thẳng tay đá vào chân phải của hắn,nói:"Khuyu gối xuống một chút"
"Tâm pháp ta đã đưa cho ngươi,vậy mà ngươi lại làm sai hết lần này đến lần khác. Tư chất thật kém cỏi,có nhiêu đó cũng học không xong!"
Giọng có bảy phần tức giận,ba phần mang theo ý lo lắng.Y thật sự là không thể không quan tâm khi mà kiếm pháp của hắn còn sai tè le
Từ đầu đến cuối Hà Sở Tiêu chỉ im lặng,để cho Thẩm Hi Dao từ từ chỉnh đốn lại tư thế cho mình kèm theo là những lời cằn nhằn.Nhìn vị sư tôn ngoài lạnh trong nóng này khiến cho khóe miệng hắn vô thức vẽ ra một nụ cười
Thẩm Hi Dao nói:"Nếu muốn tham gia cuộc thi Đạm Hội và giành chiến thắng thì trước hết ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn"
Hà Sở Tiêu:"Sư tôn"
Thẩm Hi Dao:"Chuyện gì"
Hà Sở Tiêu:"Sau này sư tỷ sẽ là đệ tử chân truyền,vậy có phải con buộc phải rời đi khỏi Áng Ngọc Phong không?"
Thẩm Hi Dao nhất thời nghẹn họng,không biết nên phản ứng thế nào.Hà Sở Tiêu nói tiếp:"Con chỉ muốn ở lại đây, ở cùng sư tôn,cùng sư tỷ,chúng ta cứ sống như vậy là được rồi"
Ánh mắt Thẩm Hi Dao trầm xuống,nghiêm túc nói:"Đây không nhà ngươi,vả lại vi sư cũng không thể giữ ngươi lại cả đời được"
Hà Sở Tiêu kiên định nói:"Nhưng con lớn lên ở đây,vậy nơi này chính là nhà của con rồi"
Thẩm Hi Dao:"Không con chim nào muốn ở lại trong tổ của mình mãi cả,chúng luôn tự vậy trên đôi cánh của mìn-h.Hà Sở Tiêu,rồi có một ngày ngươi cũng sẽ phải tự bước đi.Ang Ngọc Phong không thể che chở cho ngươi suốt cả cuộc đời được"
Hàm ý của Thẩm Hi Dao rõ ràng là đợi khi Hà Sở Tiêu đã đủ lông đủ cánh thì sẽ phải rời khỏi Áng Ngọc Phong,tự xây dựng cuộc sống của riêng mình
"Sư tôn,con muốn bảo vệ người"
"Không cần,ta tự bảo vệ bản thân được"
Hà Sở Tiêu định nói thêm gì đó nhưng nhìn ánh kia chứa đựng sự lạnh lùng của y thì lời nói bất chợt nghẹn lại ở cuống họng. Trái tim cũng bất giác đau nhói
"Không còn sớm nữa,ta về phòng đây"
/115
|