Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 66 - Ta quên mang y phục

/115


Buổi tối Thẩm Hi Dao thường có thói quen ngâm mình ở hồ nước nóng phía sau phòng chính. Hồ nước nóng này rộng rãi,chỉ dành riêng cho phong chủ đương nhiệm

Nơi đây tuyệt nhiên cấm các đệ tử đến,dĩ nhiên khi mà không một vị sư tôn nào muốn để đệ tử trông thấy cảnh tượng trần trụi đáng xấu hổ của mình

Xung quanh chiếc hồ này trồng rất nhiều hoa thanh anh,tỏa hương cực kỳ dễ chịu. Không những vậy nơi này còn có công dụng chữa lành,giúp tâm trạng không còn ưu phiền nữa

Thẩm Hi Dao bước tới, nhẹ nhàng ngâm mình xuống làm nước âm ấm,thoải mái tận hưởng cảm giác sảng khoái dê chịu này

Hơi nước bốc lên,tạo ra khung cảnh như lạc vào chốn tiên cảnh. Mọi căng thẳng mệt mỏi trước đó đều như hơi nước tan đi hết

"Hắc khổng tước,hắc khổng tước...Khi nào thì mình mới bắt được con khổng tước đó để chữa bệnh được đây?".Thẩm Hi Dao vừa tắm vừa lẩm bẩm

Y cảm thấy dạo này sức khỏe của mình ngày một yếu dần,chắc có lẽ y không sống thêm được bao lâu nữa đâu. Là phản diện mà chết còn sớm hơn khi nhân vật chính ra tay thì khổ không thể tả xiết

Sau một lúc ngâm nước,y cảm thấy hơi buồn ngủ nên định mặc y phục vào rồi về phòng.Song y chợt nhận ra...

không có bộ y phục nào bên trên cả!

Tình cảnh này khiến y không khỏi vò đầu bứt tai,không khỏi tư trách bản thân:"Chết tiệt, mình sao lại đãng trí như vậy chứ?"

Bây giờ không thể cứ thế mà đứng lên đi vào trong được, lỡ có đệ tử nào đi ngang qua phát hiện thì đến lỗ chui cũng không có

Đặc biệt là Hà Sở Tiêu ấy,y không muốn hắn nhìn thấy cảnh tượng trần trụi không một mảnh vải che thân của mình.Chỉ nghĩ đến thôi đã biết tình huống đó khó xử và gượng gạo đến nhường nào rồi

Hết cách, Thẩm Hi Dao đành búng tay,dùng một lượng linh lực nhỏ ném ra một khoảng không xa. Từ trong đốm linh lực đó,Bạch Tử Yên xuất hiện

Đôi mắt con bạch khổng tước này nhắm nghiền,trạng thái vẫn còn mơ mơ màng màng. Vừa được lôi tới liền ngáp ngắn ngáp dài,dụi dụi mắt để lấy lại tỉnh táo



"Chủ chân,a...buồn ngủ quá,ngài có chuyện gì sao?"

"Chỉ mới chợp tối thôi mà,ngươi ngủ suốt ngày mà còn không đủ sao?". Thẩm Hi Dao cau mày,giọng điệu bực bội thấy rõ

Bạch Tử Yên vỗ phành phạch cánh ,gãi đầu rồi tiến lại:"Tôi thật sự mệt mà.Ngài đừng ép tôi phải thức chứ?"

Thẩm Hi Dao phất tay,nói: "Lấy y phục cho ta,ta quên mang theo rồi"

Bạch Tử Yên ù ù cạc cạc đáp lời:" Vâng, tôi đi ngay"

Hà Sở Tiêu đang đi dạo hóng gió ban đêm thì đột nhiên thấy phòng của Thẩm Hi Dao không đóng cửa.Đèn bên trong được thắp sáng nhưng cánh cửa lại mở

Hắn biết sư tôn là người sống khép kín,ra vào phải đóng cửa ngay.Nhưng vì sao hôm nay người còn thức mà không đóng cửa?

Hàng loạt câu hỏi ùn ùn kéo về trong tâm trí của Hà Sở Tiêu.Hắn muốn tiến ngay đến để kiểm tra tình hình,nhưng lỡ bị Thẩm Hi Dao phát giác thì phải sao đây?

Sau một lúc đắn đo,hắn vẫn lựa chọn bước vào. Dù có bị phát hiện thì cùng lắm là bị đánh gãy tay chân rồi nằm liệt giường thôi mà,còn nếu sư tôn như lần trước,căn bệnh tái phát mà không ai hay biết thì mới là vấn đề quan trọng

Hắn không dám gây tiếng động mạnh, cẩn trọng bước tới,len lén nhìn vào trong

Thứ hắn lo sợ cuối cùng cũng không xuất hiện,thay vào đó là cảnh một con bạch khổng tước đang lục lọi tủ quần áo

Hà Sở Tiêu:".."

Trong tủ quần áo của Thẩm Hi Dao chỉ có hai kiểu y phục:Một là y phục thường ngày,mang màu lam,uy nghi mà cao lãnh. Hai là một bộ dùng để đi ngủ,giản đơn thoải mái

Ấy vậy mà Bạch Tử Yên lục lọi mãi cũng chưa tìm được bộ nào phù hợp. Hà Sở Tiêu chề môi khinh thường, tiện tay túm cổ của nó lên



Bạch Tử Yên giật mình giãy đành đạch,kêu éch éch thất thanh. Hà Sở Tiêu thẩm từ trên xuống dưới, cười khẩy:

"Đêm khuya thế này, ngài chim các người còn vào phòng sư tôn tìm cái gì thế?"

"Ta là linh thú thượng cổ đó,dám đối xử với ta như vậy hả!".Bạch Tử Yên vùng vẫy kịch liệt

Hà Sở Tiêu xoa căm,nhìn Bạch Tử Yên bằng ánh mắt thẩm xét:"Ò,linh thú thượng cổ à,nhìn ngài chim thì cũng cổ thật đấy.Song nhìn ngài chim thì đệ tử lại cảm thấy rất giống một giống loài khác,ngài chim muốn biết không?"

Bạch Tử Yên:"Nói đi"

Hà Sở Tiêu bật cười ha hả, nói:"Đệ tử cảm thấy ngài chim rất giống một con gà đó...ngoài biết bay với có tiên khí ra thì chẳng khác mấy con gà kia là mấy"

Ngay lập tức sắc mặt của Bạch Tử Yên đen còn hơn đáy nồi,nó tức giận đập cánh liên tục hòng thoát khỏi bàn tay của Hà Sở Tiêu

Tiếng cười của Hà Sở Tiêu cũng ngày một lớn hơn,hắn nghiên ngã,phải chống vào cửa mới có sức nói tiếp: "Mà ngài chim mê ngủ của chúng ta đến đây không biết vì chuyện gì vậy?Tò mò quá đi"

Nói đoạn hắn buông tay,nhờ vậy mà Bạch Tử Yên mới được thả ra.Cục lông trắng này phủi phủi bụi trên người, sau đó khoanh tay tỏ ra kiêu ngạo

"Ta lấy y phục cho chủ nhân,ngài tắm mà quên mang theo. Trẻ con như ngươi thì nên về ngủ trước đi, đừng tò mò quá.Buổi tối ra ngoài dễ bị cảm lắm"

Hà Sở Tiêu giơ tay,ra động tác dừng lại:"Khoan.Sư tôn tắm mà quên mang y phục sao?"

Bạch Tử Yên: "Có chuyện gì à?Đây là việc riêng của chủ nhân,ngươi...áa, Hà Sở Tiêu!Ngươi làm gì vậy?"

Hà Sở Tiêu không biết lấy đâu ra sợi dây thừng,trong chớp mắt đã trói chặt Bạch Tử Yên rồi treo lơ lửng trên trần nhà.Về phần hắn thì đã nhanh nhảu cầm lấy bộ y phục rồi chạy đi mất dạng (

"Này!!!Chủ nhân sẽ rất tức giận đó!"

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status