Thẩm Hi Dao đợi lâu rồi mà không thấy y phục được mang đến nên trong lòng đã có chút bực bội.Con chim Bạch
Tử Yên này chắc đang đi giữa đường thì mệt quá,lăn đùng ra ngủ như chết rồi
"Con chim vô dụng..!".Thẩm Hi Dao siết chặt bàn tay:"Hừ,để đây mình tự đi lấy luôn cho rồi"
Y đứng dậy,cả người ướt sũng,tiện tay khoác chiếc khăn mỏng quanh thân.Vừa đặt một chân lên nền cỏ liền phát hiện có người đứng cách đó không xa
Nơi đây linh khí dồi dào,tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt,cộng thêm nhờ ánh trăng chiếu xuống nên cũng không quá tối.Song người nọ nấp sau bóng cây,y không nhìn thấy rõ
Mà tai người tu tiên vốn chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ,sao người đó đến mà y không biết?
Trong giây lát Thẩm Hi Dao liền trở nên hoang mang
Nhưng cảm xúc hoang mang không xuất hiện quá lâu,bởi vì người đó đã nhìn lén y từ nãy đến giờ.Thẩm Hi Dao lẩm bẩm,Kha Nhã lập tức nằm gọn trong tay
Ánh mắt y càng sắc lạnh hơn,gằn giọng:"Ngươi là ai"
Hình như người nọ hơi gật mình,lắc lắc đầu vài cái rồi nhanh chóng bước ra.Một thiếu niên thân hình cao ráo, tóc buộc nghiêm chỉnh,da trắng tự ngọc bước ra,là Hà Sở Tiêu!
Mặt Hà Sở Tiêu hơi ửng đỏ,ánh mắt né tránh,miệng cười gượng: "Sư tôn, là con". Hắn nói:'...Y phục của người..."
Thẩm Hi Dao không chút biến sắc,vung Kha Nhã về hướng đối diện.Cũng may là Hà Sở Tiêu thân thủ cũng không tệ nên lập tức lùi sang một bên
Y quỳ thụt xuống hồ,quay lưng về phía hắn,tức giận:"Hà Sở Tiêu!Ngươi đúng là gan to bằng trời.Biết đây là vùng cấm mà còn dám vào đây!"
Hà Sở Tiêu giải thích:"Không phải đâu sư tôn...Là Tử Yên nhờ con mang đến cho sư tôn"
Thẩm Hi Dao ném cho hắn bằng ắnh mắt như muốn giết người:"Cút mau!Ngươi thật là muốn chết mà!"
Đã bị đuổi đến mực như vậy rồi, Hà Sở Tiêu đặt bộ y phục xuống đất,ráng với theo ngắm bờ vai trắng nõn không chút tì vết kia lần cuối cùng rồi mới rời đi
Thẩm Hi Dao vô cùng bực tức,con chim Bạch Tử Yên kia ấy vậy mà lại nhờ Hà Sở Tiêu đem y phục đến cho y,mặc dù biết rõ đây là vùng cấm
Ngâm trong nước thêm một lúc nữa để lấy lại tinh thần rồi Thẩm Hi Dao mới bước lên bờ,thay y phục rồi đi vào trong
Không biết cố tình hay cố ý nhưng nhìn lén sư tôn là tội cực nặng,có thể ảnh hưởng đến danh dự của người sư tôn. Chung quy cũng phải phạt Hà Sở Tiêu thật nghiêm khắc
Thế là Thấm Hi Dao một mạch tới phòng của Hà Sở Tiêu, nhưng hắn không có ở trong phòng
Nhìn lén người khác xong rồi thì có thể đi đâu? Thẩm Hi Dao tự hỏi
Y vô tình quét ánh mắt qua thư viện,thấy bên đó vẫn còn sáng đèn. Tưởng Tinh Tuyết Tuyết lo cho Áng Ngọc Phong nên thức thâu đêm làm ba cái tài liệu gì đó,bởi sự thật rằng y rất lười biếng,thường giao cho cô nhóc thay vì tự làm lấy
Tinh Tuyết Tuyết đương nhiên biết mình là đệ tử chân truyền,sau này sẽ tiếp nối làm phong chủ Áng Ngọc Phong nên rất hớn hở nhận đống công việc này. Một lời than oán cũng không không có
Nghĩ lại mới thấy bản thân tội lỗi đến nhường nào.Y định khuyên Tinh Tuyết Tuyết ngủ sớm,thức khuya sẽ khiến sức khỏe giảm sút
Song khi y bước vào, chữ chưa kịp thốt ra thành lời thì phát hiện người bên trong ấy vậy mà lại là Hà Sở Tiêu. Hắn ngồi ngoan ngoãn,hình như đang cặm cụi chép gì đó
Cùng lúc cánh cửa Tàng Thư Các mở, Tinh Tuyết Tuyết ôm theo đống sổ sách bước ra.Thẩm Hi Dao chơi trò lén lút nấp qua một bên,xem hai đệ tử này đêm tối mà sao chưa chịu đi ngủ
Tinh Tuyết Tuyết nhìn thấy Hà Sở Tiêu cũng không giấu được sự ngạc nhiên,hỏi:"A Tiêu, đệ đến đây làm gì vậy? Mà đệ lại chép phạt đúng không?"
Hà Sở Tiêu dừng bút, xoay người nói:"Vâng ạ. Hôm nay đệ phạm phải điều cấm...nên đệ tự chép phạt để sư tôn bớt giận"
Tinh Tuyết Tuyết vỗ vai Hà Sở Tiêu, cười nhẹ:"Số lần đệ chép môn quy đã đếm không xuể nữa rồi.Bị sư tôn phạt hết lần này đến lần khác mà vẫn không rút được kinh nghiệm"
"Để tỷ tính xem nào.Ăn vụng, nhìn trộm trong lúc sư tôn ngủ, làm vỡ chiếc bình quý của sư tôn, làm mấy đệ tử bên
Bách Tử Phong khóc..Ây,nhiều quá,tỷ nhớ không xiết rồi"
Mấy lời này chẳng khác nào thêm phần châm chọc khi nhìn thấy sư đệ liên tục bị phạt. Dù vậy Hà Sở Tiêu không tỏ ra tức giận,ngược lại còn cười tươi:"Đã là chuyện cũ rồi,dạo này đệ không còn vi phạm nhiều đến vậy đâu"
Tinh Tuyết Tuyết khẽ cụp mắt,đặt đống sổ sách kia lên bàn:"Nếu là người khác thì chắc chắn đã bị đuổi từ lâu.Có vẻ sư tôn không ghét đệ đến nỗi vậy"
Hà Sở Tiêu cúi mặt,ánh mắt chứa đựng sự sâu xa khó lường. Từ khi nhập môn đến giờ,một câu,hai câu đều nói về việc "hình như sư tôn rất ghét đệ"
"Vậy sao sư tôn đối với tỷ rất dịu dàng,còn đối với đệ thì...cực kỳ lạnh nhạt,bằng mặt không bằng lòng". Hà Sở Tiêu nghĩ ngợi quá nhiều mà bất giác thốt ra thành lời
Nhận ra mình vừa nói gì, Hà Sở Tiêu vội bịt miệng lại.Tinh Tuyết Tuyết ngồi xuống bên cạnh,véo má hắn,bật cười:
"Đệ thật sự nghĩ vậy sao?Sư tôn chẳng qua muốn nghiêm khắc một chút thôi mà"
Hà Sở Tiêu quay mặt đi:".."
Tinh Tuyết Tuyết rút tay về,cười nói:"Tỷ quên mất,A Tiêu đã trưởng thành rồi,không thích được véo má kiểu này nữa"
Nói đoạn cô nhóc giở một cuốn sách ra,cầm bút lên bắt đầu xem xét.Song chưa ghi được mấy chữ thì như nhớ ra gì đó,cô nhóc nói:"À, đệ học cách nói dối từ khi nào vậy?"
Hà Sở Tiêu:"Hả?Đệ nói dối hồi nào chứ?"
Tinh Tuyết Tuyết vừa nhìn vào cuốn sách vừa nói:"Đệ rõ ràng đã thành thạo cuốn tâm pháp mà sư tôn đã đưa,vậy sao ban nãy tỷ thấy đệ cố tình trước mặt sư tôn mà thực hiện sai vài động tác?"
Như bị vạch trần thẳng, Hà Sở Tiêu trở nên lúng túng,ánh mắt đảo qua đảo lại tìm lý do biện minh cho mình: "Đệ...
đệ..."
"Đệ hay lắm,bị sư tôn phát hiện thì chỉ có mà nằm liệt giường suốt hai tháng luôn"
Tử Yên này chắc đang đi giữa đường thì mệt quá,lăn đùng ra ngủ như chết rồi
"Con chim vô dụng..!".Thẩm Hi Dao siết chặt bàn tay:"Hừ,để đây mình tự đi lấy luôn cho rồi"
Y đứng dậy,cả người ướt sũng,tiện tay khoác chiếc khăn mỏng quanh thân.Vừa đặt một chân lên nền cỏ liền phát hiện có người đứng cách đó không xa
Nơi đây linh khí dồi dào,tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt,cộng thêm nhờ ánh trăng chiếu xuống nên cũng không quá tối.Song người nọ nấp sau bóng cây,y không nhìn thấy rõ
Mà tai người tu tiên vốn chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ,sao người đó đến mà y không biết?
Trong giây lát Thẩm Hi Dao liền trở nên hoang mang
Nhưng cảm xúc hoang mang không xuất hiện quá lâu,bởi vì người đó đã nhìn lén y từ nãy đến giờ.Thẩm Hi Dao lẩm bẩm,Kha Nhã lập tức nằm gọn trong tay
Ánh mắt y càng sắc lạnh hơn,gằn giọng:"Ngươi là ai"
Hình như người nọ hơi gật mình,lắc lắc đầu vài cái rồi nhanh chóng bước ra.Một thiếu niên thân hình cao ráo, tóc buộc nghiêm chỉnh,da trắng tự ngọc bước ra,là Hà Sở Tiêu!
Mặt Hà Sở Tiêu hơi ửng đỏ,ánh mắt né tránh,miệng cười gượng: "Sư tôn, là con". Hắn nói:'...Y phục của người..."
Thẩm Hi Dao không chút biến sắc,vung Kha Nhã về hướng đối diện.Cũng may là Hà Sở Tiêu thân thủ cũng không tệ nên lập tức lùi sang một bên
Y quỳ thụt xuống hồ,quay lưng về phía hắn,tức giận:"Hà Sở Tiêu!Ngươi đúng là gan to bằng trời.Biết đây là vùng cấm mà còn dám vào đây!"
Hà Sở Tiêu giải thích:"Không phải đâu sư tôn...Là Tử Yên nhờ con mang đến cho sư tôn"
Thẩm Hi Dao ném cho hắn bằng ắnh mắt như muốn giết người:"Cút mau!Ngươi thật là muốn chết mà!"
Đã bị đuổi đến mực như vậy rồi, Hà Sở Tiêu đặt bộ y phục xuống đất,ráng với theo ngắm bờ vai trắng nõn không chút tì vết kia lần cuối cùng rồi mới rời đi
Thẩm Hi Dao vô cùng bực tức,con chim Bạch Tử Yên kia ấy vậy mà lại nhờ Hà Sở Tiêu đem y phục đến cho y,mặc dù biết rõ đây là vùng cấm
Ngâm trong nước thêm một lúc nữa để lấy lại tinh thần rồi Thẩm Hi Dao mới bước lên bờ,thay y phục rồi đi vào trong
Không biết cố tình hay cố ý nhưng nhìn lén sư tôn là tội cực nặng,có thể ảnh hưởng đến danh dự của người sư tôn. Chung quy cũng phải phạt Hà Sở Tiêu thật nghiêm khắc
Thế là Thấm Hi Dao một mạch tới phòng của Hà Sở Tiêu, nhưng hắn không có ở trong phòng
Nhìn lén người khác xong rồi thì có thể đi đâu? Thẩm Hi Dao tự hỏi
Y vô tình quét ánh mắt qua thư viện,thấy bên đó vẫn còn sáng đèn. Tưởng Tinh Tuyết Tuyết lo cho Áng Ngọc Phong nên thức thâu đêm làm ba cái tài liệu gì đó,bởi sự thật rằng y rất lười biếng,thường giao cho cô nhóc thay vì tự làm lấy
Tinh Tuyết Tuyết đương nhiên biết mình là đệ tử chân truyền,sau này sẽ tiếp nối làm phong chủ Áng Ngọc Phong nên rất hớn hở nhận đống công việc này. Một lời than oán cũng không không có
Nghĩ lại mới thấy bản thân tội lỗi đến nhường nào.Y định khuyên Tinh Tuyết Tuyết ngủ sớm,thức khuya sẽ khiến sức khỏe giảm sút
Song khi y bước vào, chữ chưa kịp thốt ra thành lời thì phát hiện người bên trong ấy vậy mà lại là Hà Sở Tiêu. Hắn ngồi ngoan ngoãn,hình như đang cặm cụi chép gì đó
Cùng lúc cánh cửa Tàng Thư Các mở, Tinh Tuyết Tuyết ôm theo đống sổ sách bước ra.Thẩm Hi Dao chơi trò lén lút nấp qua một bên,xem hai đệ tử này đêm tối mà sao chưa chịu đi ngủ
Tinh Tuyết Tuyết nhìn thấy Hà Sở Tiêu cũng không giấu được sự ngạc nhiên,hỏi:"A Tiêu, đệ đến đây làm gì vậy? Mà đệ lại chép phạt đúng không?"
Hà Sở Tiêu dừng bút, xoay người nói:"Vâng ạ. Hôm nay đệ phạm phải điều cấm...nên đệ tự chép phạt để sư tôn bớt giận"
Tinh Tuyết Tuyết vỗ vai Hà Sở Tiêu, cười nhẹ:"Số lần đệ chép môn quy đã đếm không xuể nữa rồi.Bị sư tôn phạt hết lần này đến lần khác mà vẫn không rút được kinh nghiệm"
"Để tỷ tính xem nào.Ăn vụng, nhìn trộm trong lúc sư tôn ngủ, làm vỡ chiếc bình quý của sư tôn, làm mấy đệ tử bên
Bách Tử Phong khóc..Ây,nhiều quá,tỷ nhớ không xiết rồi"
Mấy lời này chẳng khác nào thêm phần châm chọc khi nhìn thấy sư đệ liên tục bị phạt. Dù vậy Hà Sở Tiêu không tỏ ra tức giận,ngược lại còn cười tươi:"Đã là chuyện cũ rồi,dạo này đệ không còn vi phạm nhiều đến vậy đâu"
Tinh Tuyết Tuyết khẽ cụp mắt,đặt đống sổ sách kia lên bàn:"Nếu là người khác thì chắc chắn đã bị đuổi từ lâu.Có vẻ sư tôn không ghét đệ đến nỗi vậy"
Hà Sở Tiêu cúi mặt,ánh mắt chứa đựng sự sâu xa khó lường. Từ khi nhập môn đến giờ,một câu,hai câu đều nói về việc "hình như sư tôn rất ghét đệ"
"Vậy sao sư tôn đối với tỷ rất dịu dàng,còn đối với đệ thì...cực kỳ lạnh nhạt,bằng mặt không bằng lòng". Hà Sở Tiêu nghĩ ngợi quá nhiều mà bất giác thốt ra thành lời
Nhận ra mình vừa nói gì, Hà Sở Tiêu vội bịt miệng lại.Tinh Tuyết Tuyết ngồi xuống bên cạnh,véo má hắn,bật cười:
"Đệ thật sự nghĩ vậy sao?Sư tôn chẳng qua muốn nghiêm khắc một chút thôi mà"
Hà Sở Tiêu quay mặt đi:".."
Tinh Tuyết Tuyết rút tay về,cười nói:"Tỷ quên mất,A Tiêu đã trưởng thành rồi,không thích được véo má kiểu này nữa"
Nói đoạn cô nhóc giở một cuốn sách ra,cầm bút lên bắt đầu xem xét.Song chưa ghi được mấy chữ thì như nhớ ra gì đó,cô nhóc nói:"À, đệ học cách nói dối từ khi nào vậy?"
Hà Sở Tiêu:"Hả?Đệ nói dối hồi nào chứ?"
Tinh Tuyết Tuyết vừa nhìn vào cuốn sách vừa nói:"Đệ rõ ràng đã thành thạo cuốn tâm pháp mà sư tôn đã đưa,vậy sao ban nãy tỷ thấy đệ cố tình trước mặt sư tôn mà thực hiện sai vài động tác?"
Như bị vạch trần thẳng, Hà Sở Tiêu trở nên lúng túng,ánh mắt đảo qua đảo lại tìm lý do biện minh cho mình: "Đệ...
đệ..."
"Đệ hay lắm,bị sư tôn phát hiện thì chỉ có mà nằm liệt giường suốt hai tháng luôn"
/115
|