Vậy là tình huống ban nãy chỉ là do Hà Sở Tiêu giả vờ giả vịt,cố tình tập sai để y tận tay đứng ra chỉnh sửa. Thẩm Hi Dao bất ngờ thật, không ngờ hắn mưu mô như vậy (1)
Hà Sở Tiêu thành thật đáp:"Đệ muốn sư tôn quan tâm đệ một chút thôi.Tỷ đừng mách với sư tôn,người mà biết thì sẽ phanh thây đệ ra đó"
Tinh Tuyết Tuyết cười nhẹ,nói:"Đệ nghĩ tỷ là người hèn hạ đến thế sao?"
Nhìn cảnh hai tỷ đệ vui vẻ như vậy thì cơn tức giận trong lòng của Thẩm Hi dao cũng dần dịu xuống.Miệng bất giác nở nụ cười.Y định đánh cho Hà Sở Tiêu liệt giường cũng tan biến hết
Đang ngắm thì đột nhiên Hà Sở Tiêu quay phắt người lại,khiến tim Thẩm Hi Dao giật thót,vội vàng nấp sau cánh cửa
Nấp thì nấp nhưng chiếc bóng của y không thể giấu được người ở bên trong.Hà Sở Tiêu nhíu mày,đứng lên định bước ra,song vạt áo của hắn bị kéo về
Tinh Tuyết Tuyết hỏi:"Đệ đi đâu vậy? Chẳng phải đệ nói ở đây chép phạt để sư tôn bớt giận mà?"
Hà Sở Tiêu trầm mặc,nói:"Có người nhìn lén chúng ta"
Tinh Tuyết Tuyết "à" một tiếng,thậm chí còn không thèm nhìn ra ngoài xem lời hắn nói có phải là thật không,tiếp tục dán ánh mắt lên cuốn sách
Hà Sở Tiêu không nói nhiều,chạy ra ngoài kiểm tra.Đương nhiên là Thẩm Hi Dao đã rời đi từ trước,vậy nên bên ngoài không có ai
Hắn bước vào,ngồi xuống ghế,hỏi Tinh Tuyết kế bên:"Người nọ trong thoáng chốc đã mất dạng,tỷ không thắc mắc sao?"
Tinh Tuyết Tuyết lật trang sách, nói:"Ở Áng Ngọc Phong chỉ có ba người,đệ nói xem,không phải sư tôn thì là ai nữa đây?"
Hà Sở Tiêu làm sao mà không nghĩ đến trường hợp đó chứ. Nhưng nếu là sư tôn thì vì sao người không cầm roi đánh hắn như bao lần trước,bởi hôm nay hắn đã phạm phải điều cấm ky?
Thứ hắn nhận lại chỉ là một ánh nhìn, ngay cả khi bị phát hiện,sư tôn cũng chỉ rời đi thay vì vạch trần mọi chuyện hoặc mắng hắn một trận
Hà Sở Tiêu lần nữa nhìn ra ngoài,trong đầu tự đặt ra vô số câu hỏi
"Thật sự là sư tôn sao?Hay là do mình tự suy diễn thôi?"
Thẩm Hi Dao trở về phòng,trên đường đi cũng tự đặt cho mình rất nhiều câu hỏi
Trong nguyên tác nói rõ Hà Sở Tiêu không đam mê nữ sắc,đến một ánh mắt dành cho mỹ nhân cũng không có. Bằng chứng là từ nhỏ đến lớn,xung quanh hắn toàn người đẹp người người thèm muốn mà hắn đều chọn cách phất lờ
Đặc biệt là đối với vị sư tôn khiến hắn hận tận xương tủy này. Từ khi hắn lên mười ba tuổi, hắn đã từ bỏ chấp niệm lấy lòng sư tôn
Đừng nói là ngắm nhìn một cách lộ liễu như vậy,một ánh mắt hắn cũng không thèm nhìn ấy chứ,hắn chỉ tiếp tục ở lại Áng Ngọc Phong với tư cách là một người đệ tử
Sau này, nếu có nhìn lén thì hắn cũng chỉ nhìn lén định mệnh của cuộc đời mình-Cầm Đình An
Thẩm Hi Dao xoa trán,lẩm bẩm:"Hệ thống chắc bị bug rồi"
Vừa đi đến cửa phòng,sắc mặt Thẩm Hi Dao nhanh chóng thay đổi
Cửa phòng không đóng
Y vốn là người sống khép kín,mặc dù Áng Ngọc Phong chỉ có duy nhất ba người sống với một con chim nhưng y vẫn muốn đóng cửa
Đột nhiên từ bên trong,Bạch Tử Yên bị vo thành cục tròn, lăn vài ba vòng ra ngoài.Nó trông thấy y thì như thấy được cọng rơm cứu mạng, liền liều mình vùng vẫy
Thẩm Hi Dao không ngạc nhiên mấy.Trước nay người dám bày những trò này thì chỉ có thể là Hà Sở Tiêu thôi.Y đã tận mắt thấy cảnh hắn ta nhiều lần lôi Bạch Tử Yên ra bắt nạt kiểu như này
"Tốt quá,ta không cần ra tay rồi".Thẩm Hi Dao khoanh tay,liếc xuống Bạch Tử Yên đang giãy đành đạch trên đất
"Chủ nhân,tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho ngài...ngài giúp tôi đi".Bạch Tử Yên cầu xin
Thẩm Hi Dao vung tay,Kha Nhã phóng nhanh về phía trước,chặt đứt sợi dây thừng đang trói Bạch Tử Yên.Được cứu nên con bạch khổng tước này vô cùng vui mừng,nhy cấn lên đập phành phạch cánh
Bên trong căn phòng được thắp sáng lên,Thẩm Hi Dao sau khi thắp nến thì ngồi xuống giường,bắt chéo chân,dùng giọng điệu như tra khảo dành cho Bạch Tử Yên:"Vì sao Hà Sở Tiêu lại có thể bước vào vùng cấm?Nếu ngươi bao che cho hắn..lập tức biến thành gà luộc"
Bạch Tử Yên lồm cồm bước vào, toàn thân toát mồ hôi hột:"Là thằng nhãi đó trói tôi,tôi không không phải cố tình để người ngoài đi vào vùng cấm đâu"
Thẩm Hi Dao nhíu mày:"Thật chứ ?Đảm bảo không nói dối?"
Bạch Tử Yên gật đầu lia lịa:"Tôi nào dám nói dối ngài chứ?"
Thẩm Hi Dao phất tay:"Được rồi,ta sẽ xem xét chuyện này"
Y không còn đủ sức để ngồi suy nghĩ thêm nữa nên liền thổi nến,nằm xuống,rất nhanh chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau,vào đúng giờ Mão,Thẩm Hi Dao theo thói quen mà vô thức ngồi bật dậy.Đôi mắt thậm chí cũng không mở nổi,phải dụi dụi mắt mấy cái mới tỉnh táo thêm phần nào
Cánh cửa bất chợt khẽ mở,Hà Sở Tiêu bước vào cùng một chậu nước.Hai tay áo của hắn được xắn lên,đồng phục có hơi xộc xệch,song miệng vẫn cười tươi:"Sư tôn,con ngâm chân cho người"
Thẩm Hi Dao vô thức gật đầu.Tâm trạng của Hà Sở Tiêu có vẻ rất tốt,hắn giữ nguyên nụ cười từ đầu đến cuối, đôi mắt híp lại khi thấy sư tôn dù mới ngủ dậy mà gương mặt vẫn xinh đẹp như thường ngày
Thẩm Hi Dao nhẹ nhàng đặt chân vào làn nước âm ấm phía dưới.Việc này y không bắt buộc nhưng Tinh Tuyết
Tuyết một mực muốn làm nên mới diền ra như vậy đó
Được ngâm chân vào mỗi buổi sáng thì phải nói là vô cùng thoải mái và thư giãn
"Sư tôn,người thoải mái không ạ?"
"Tạm"
Hà Sở Tiêu ngước mặt,nói:"Vậy con cần nỗ lực thêm rồi"
Hà Sở Tiêu thành thật đáp:"Đệ muốn sư tôn quan tâm đệ một chút thôi.Tỷ đừng mách với sư tôn,người mà biết thì sẽ phanh thây đệ ra đó"
Tinh Tuyết Tuyết cười nhẹ,nói:"Đệ nghĩ tỷ là người hèn hạ đến thế sao?"
Nhìn cảnh hai tỷ đệ vui vẻ như vậy thì cơn tức giận trong lòng của Thẩm Hi dao cũng dần dịu xuống.Miệng bất giác nở nụ cười.Y định đánh cho Hà Sở Tiêu liệt giường cũng tan biến hết
Đang ngắm thì đột nhiên Hà Sở Tiêu quay phắt người lại,khiến tim Thẩm Hi Dao giật thót,vội vàng nấp sau cánh cửa
Nấp thì nấp nhưng chiếc bóng của y không thể giấu được người ở bên trong.Hà Sở Tiêu nhíu mày,đứng lên định bước ra,song vạt áo của hắn bị kéo về
Tinh Tuyết Tuyết hỏi:"Đệ đi đâu vậy? Chẳng phải đệ nói ở đây chép phạt để sư tôn bớt giận mà?"
Hà Sở Tiêu trầm mặc,nói:"Có người nhìn lén chúng ta"
Tinh Tuyết Tuyết "à" một tiếng,thậm chí còn không thèm nhìn ra ngoài xem lời hắn nói có phải là thật không,tiếp tục dán ánh mắt lên cuốn sách
Hà Sở Tiêu không nói nhiều,chạy ra ngoài kiểm tra.Đương nhiên là Thẩm Hi Dao đã rời đi từ trước,vậy nên bên ngoài không có ai
Hắn bước vào,ngồi xuống ghế,hỏi Tinh Tuyết kế bên:"Người nọ trong thoáng chốc đã mất dạng,tỷ không thắc mắc sao?"
Tinh Tuyết Tuyết lật trang sách, nói:"Ở Áng Ngọc Phong chỉ có ba người,đệ nói xem,không phải sư tôn thì là ai nữa đây?"
Hà Sở Tiêu làm sao mà không nghĩ đến trường hợp đó chứ. Nhưng nếu là sư tôn thì vì sao người không cầm roi đánh hắn như bao lần trước,bởi hôm nay hắn đã phạm phải điều cấm ky?
Thứ hắn nhận lại chỉ là một ánh nhìn, ngay cả khi bị phát hiện,sư tôn cũng chỉ rời đi thay vì vạch trần mọi chuyện hoặc mắng hắn một trận
Hà Sở Tiêu lần nữa nhìn ra ngoài,trong đầu tự đặt ra vô số câu hỏi
"Thật sự là sư tôn sao?Hay là do mình tự suy diễn thôi?"
Thẩm Hi Dao trở về phòng,trên đường đi cũng tự đặt cho mình rất nhiều câu hỏi
Trong nguyên tác nói rõ Hà Sở Tiêu không đam mê nữ sắc,đến một ánh mắt dành cho mỹ nhân cũng không có. Bằng chứng là từ nhỏ đến lớn,xung quanh hắn toàn người đẹp người người thèm muốn mà hắn đều chọn cách phất lờ
Đặc biệt là đối với vị sư tôn khiến hắn hận tận xương tủy này. Từ khi hắn lên mười ba tuổi, hắn đã từ bỏ chấp niệm lấy lòng sư tôn
Đừng nói là ngắm nhìn một cách lộ liễu như vậy,một ánh mắt hắn cũng không thèm nhìn ấy chứ,hắn chỉ tiếp tục ở lại Áng Ngọc Phong với tư cách là một người đệ tử
Sau này, nếu có nhìn lén thì hắn cũng chỉ nhìn lén định mệnh của cuộc đời mình-Cầm Đình An
Thẩm Hi Dao xoa trán,lẩm bẩm:"Hệ thống chắc bị bug rồi"
Vừa đi đến cửa phòng,sắc mặt Thẩm Hi Dao nhanh chóng thay đổi
Cửa phòng không đóng
Y vốn là người sống khép kín,mặc dù Áng Ngọc Phong chỉ có duy nhất ba người sống với một con chim nhưng y vẫn muốn đóng cửa
Đột nhiên từ bên trong,Bạch Tử Yên bị vo thành cục tròn, lăn vài ba vòng ra ngoài.Nó trông thấy y thì như thấy được cọng rơm cứu mạng, liền liều mình vùng vẫy
Thẩm Hi Dao không ngạc nhiên mấy.Trước nay người dám bày những trò này thì chỉ có thể là Hà Sở Tiêu thôi.Y đã tận mắt thấy cảnh hắn ta nhiều lần lôi Bạch Tử Yên ra bắt nạt kiểu như này
"Tốt quá,ta không cần ra tay rồi".Thẩm Hi Dao khoanh tay,liếc xuống Bạch Tử Yên đang giãy đành đạch trên đất
"Chủ nhân,tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho ngài...ngài giúp tôi đi".Bạch Tử Yên cầu xin
Thẩm Hi Dao vung tay,Kha Nhã phóng nhanh về phía trước,chặt đứt sợi dây thừng đang trói Bạch Tử Yên.Được cứu nên con bạch khổng tước này vô cùng vui mừng,nhy cấn lên đập phành phạch cánh
Bên trong căn phòng được thắp sáng lên,Thẩm Hi Dao sau khi thắp nến thì ngồi xuống giường,bắt chéo chân,dùng giọng điệu như tra khảo dành cho Bạch Tử Yên:"Vì sao Hà Sở Tiêu lại có thể bước vào vùng cấm?Nếu ngươi bao che cho hắn..lập tức biến thành gà luộc"
Bạch Tử Yên lồm cồm bước vào, toàn thân toát mồ hôi hột:"Là thằng nhãi đó trói tôi,tôi không không phải cố tình để người ngoài đi vào vùng cấm đâu"
Thẩm Hi Dao nhíu mày:"Thật chứ ?Đảm bảo không nói dối?"
Bạch Tử Yên gật đầu lia lịa:"Tôi nào dám nói dối ngài chứ?"
Thẩm Hi Dao phất tay:"Được rồi,ta sẽ xem xét chuyện này"
Y không còn đủ sức để ngồi suy nghĩ thêm nữa nên liền thổi nến,nằm xuống,rất nhanh chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau,vào đúng giờ Mão,Thẩm Hi Dao theo thói quen mà vô thức ngồi bật dậy.Đôi mắt thậm chí cũng không mở nổi,phải dụi dụi mắt mấy cái mới tỉnh táo thêm phần nào
Cánh cửa bất chợt khẽ mở,Hà Sở Tiêu bước vào cùng một chậu nước.Hai tay áo của hắn được xắn lên,đồng phục có hơi xộc xệch,song miệng vẫn cười tươi:"Sư tôn,con ngâm chân cho người"
Thẩm Hi Dao vô thức gật đầu.Tâm trạng của Hà Sở Tiêu có vẻ rất tốt,hắn giữ nguyên nụ cười từ đầu đến cuối, đôi mắt híp lại khi thấy sư tôn dù mới ngủ dậy mà gương mặt vẫn xinh đẹp như thường ngày
Thẩm Hi Dao nhẹ nhàng đặt chân vào làn nước âm ấm phía dưới.Việc này y không bắt buộc nhưng Tinh Tuyết
Tuyết một mực muốn làm nên mới diền ra như vậy đó
Được ngâm chân vào mỗi buổi sáng thì phải nói là vô cùng thoải mái và thư giãn
"Sư tôn,người thoải mái không ạ?"
"Tạm"
Hà Sở Tiêu ngước mặt,nói:"Vậy con cần nỗ lực thêm rồi"
/115
|