Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 74 - Gặp lại Cầm Đình An

/115


Thiếu nữ kia nước mắt nước mũi cứ thế mà tuôn trào,được đồng môn kéo đi.Thẩm Hi Dao bên này thì phải đứng dồ Nhị Thập Thất

Đã lâu không lấy sợi roi này sử dụng,hôm nay có cơ hội mà lại sử dụng quá nhanh khiến Nhị Thập Thất giận dỗi.Nó cứ phát lên tia điện xoẹt xoẹt,thậm chí là không chịu thu về

Đây cũng là một phần rất phiền toái khi thần khí có linh tính.Có đôi lúc thật sự Thẩm Hi Dao chỉ muốn quăng hết đống thần khí này đi cho đỡ nhức não

Đột nhiên từ xa có bóng người quen thuộc đáp xuống, Thẩm Hi Dao muốn lại kiểm tra,cộng thêm mất kiên nhẫn nên bỏ sự dịu dàng trước đó ,gằn giọng nói:"Đừng để ta phải nói thêm lần thứ hai"

Nhị Thập Thất dù có ương bướng,giận dỗi đến đâu cũng không thể cãi lời chủ nhân.Nó ỉu xìu, sợi roi tự quấn lại mấy vòng,sau đó nằm yên vị trong tay Thẩm Hi Dao

Y thu sợi roi này về,cùng lúc bóng người kia càng lại gần.Từ xa không thấy rõ,khi đi lại thì Thấm Hi Dao phát hiện có tận hai người chứ không phải chỉ là một người như y thấy

Một cao một thấp

Người thấp tóc búi gọn,dáng người hơi mảnh khảnh nhưng cao ráo, làn da trắng sứ,rất ra dáng thư sinh.Song vẻ mặt không được vui vẻ lắm

Người cao...cao hơn người thấp kia chắc tận hai cái đầu... hơi cao rồi.Người nọ chắp hai tay sau lưng,dáng đứng thẳng,vô cùng uy nghiêm,mắt được bịt bởi một tấm vải trắng,bạch y phấp phới theo gió

Lại là cái người Thẩm Hi Dao không muốn gặp nhất-Mộ Khuynh Tâm. Vậy người thấp kia không ai khác là Cầm Đình An

Chắc cũng giống với y,Mộ Khuynh Tâm dắt Cầm Đình An đến đây để lấy mấy món thần khí.Cảnh tượng y hệt phụ huynh dăt con mình đi học hay đi xin việc làm

Vừa nhìn thấy Thẩm Hi Dao,hai mắt Cầm Đình An lập tức sáng lên như sao,hắn quay sang lay cánh tay của Mộ

Khuynh Tâm, nói:"Sư tôn,cho con nói chuyện với Thẩm tông sư một chút nha?"

Hướng nhìn của Mộ Khuynh Tâm chuyển đến Thẩm Hi Dao,ấn đường chau lại, nói:" Trùng hợp thật, Thẩm tông sư cũng ở đây"

Đoạn hắn quay sang,giọng có phần khó chịu:"Nói mau rồi phải nhanh chóng vào lấy kiếm cho vi sư.Lần này ngươi không lấy được thanh kiếm nào thì đừng trách vi sư"

Câu trả lời này đã đủ, Cầm Đình An không cần gì thêm ngoài sự đồng ý từ người sư tôn tính tình khó ăn khó ở này. Hắn không nhiều lời liền chạy tới chỗ Thẩm Hi Dao



Mộ Khuynh Tâm nói xong thì quay mặt đi,dường như không muốn đối diện với Thẩm Hi Dao

Tên này tưởng Thẩm Hi Dao ưa gã lắm vậy.Y chề môi, theo lẽ thường khẽ cúi người rồi cũng quay mặt đi

Cầm Đình An kéo y sang một góc,thì thầm:"Hừ,hôm đó cậu không hồi đáp tớ mà đã biến mất không chút tung tích,hay lắm ha!"

Câu chuyện mà Cầm Đình An là chuyện của năm năm về trước, là lần đầu Thẩm Hi Dao đến Mạn Đàm Tông.Đã trôi qua lâu như vậy,không ngờ hắn ta vẫn còn ghi nhận mối oán hận này trong lòng

"Cậu không có uy tín gì hết, làm tớ bị phạt vì tội giấu giếm sư tôn đó"

"Ha ha,câu...câu..."

Thẩm Hi Dao đột nhiên bật cười khiến Cầm Đình An vốn đã bực nay càng bực hơn.Hắn giậm chân,phồng má nói:

"Cười gì mà cười!Bộ chuyện tớ bị phạt buồn cười lắm hả?"

Trước mặt bạn thân, Thẩm Hi Dao buông tỏ hình tượng,xoa đầu hắn,nói:"Cậu lùn quá,cơ mà dễ thương,hai má như bánh bao vậy,tớ còn thích chứ nói gì Hà Sở Tiêu"

Cầm Đình An khựng người,nhận ra mình thậm chí còn thấp hơn Thẩm Hi Dao một cái đầu.Cũng dễ hiểu khi thân xác của hắn nhỏ hơn thân xác của y tận mười mấy tuổi

Hắn lần nữa phồng má,không chấp nhận được việc mình lại lùn như vậy.Cứ gặp năm người,trừ nữ nhân ra thì cả năm người ấy đều cao hơn hắn

"Thôi đi,cậu đừng lôi chuyện đó ra đùa nữa,thân xác này dù sao cũng đâu phải của tớ.Hừ,tớ nói vấn đề chính cho cậu nè,nghiêm túc đi"

Thẩm Hi Dao ho nhẹ,lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày rồi mới nói:"Ây, được làm đệ tử của môn phái có tiếng tăm,sư tôn lại là người có địa vị trong giới tu chân thì còn gì tuyệt bằng.Đừng đòi hỏi nữa"

Cầm Đình An sửng sốt,nói:"Tớ chưa nói gì mà?"

Thẩm Hi Dao véo đôi má mềm mại và hồng hào kia của Cầm Đình An,nói:"Tớ hiểu cậu quá rồi còn gì"



Cầm Đình An buồn bực nói:"Kệ lão già biến thái kia có tiếng tăm cỡ nào,tớ bây giờ chỉ muốn đến Áng Ngọc

Phong với cậu thôi"

Bốn chữ "Lão già biến thái" không cần nói cũng biết là biệt danh thân yêu của Cầm Đình An dành riêng cho Mộ

Khuynh Tâm.Thấm Hi Dao nghe xong không biết nên khóc hay nên cười nữa

Cầm Đình An nói:"Mạn Đàm Tông thì lắm môn quy,người đặt ra thì cũng lắm thói quen kì quặc.Chung quy khi ở với gã tớ thấy mình không được an toàn"

Thẩm Hi Dao vỗ vai hắn nói:"Hay nhỉ,thế cậu về xin với tên họ Mộ kia đi.Tớ không ưa gã,không trực tiếp bàn về chuyện này đâu"

Cầm Đình An mở miệng định nói thêm,nhưng bất chợt cánh tay của hắn bị nắm lấy,cả người cứ thế bị kéo về phía sau.Lưng hắn đụng vào thứ gì mềm mềm,hơi cứng mà có vẻ rắn chắc

"Trò chuyện đủ chưa?Các ngươi năm năm rồi không gặp nhau,nhớ quá rồi hả?".Giọng điệu người này trầm đến đáng sợ,cư nhiên khiến Cầm Đình An giật bắn mình

Người kéo tay Cầm Đình An đương nhiên là Mộ Khuynh Tâm.Dù gã không bày tỏ cảm xúc quá nhiều nhưng Thẩm

Hi Dao không mất quá nhiều thời gian đã nhìn ra sự tức giận của gã

Y cũng là người lạnh lùng ít nói,mỗi khi tức giận sẽ dùng cách liếc người ta hoặc tỏ ra sát khí ngùn ngụt cảnh cáo. Mộ Khuynh Tâm mù,vậy gã chọn cách thứ hai

Cầm Đình An bối rối,cố kéo cánh tay về nhưng Mộ Khuynh Tâm nắm rất chặt,không tài nào thoát được. Hắn thấy tương lai kiếu gì cũng sẽ bị phạt nên tâm tình lại càng loạn hơn

"Sư tôn,buông con ra đi,con đau..."

Sắc mặt Mộ Khuynh Tâm hơi thay đổi,động tác dần chậm,cuối cùng là buông hẳn cánh tay Cầm Đình An ra

Thẩm Hi Dao khoanh tay,không lo lắng cho bạn thân này nhiều mấy.Thấy rồi đó,tài diễn xuất của Cầm Đình An không thể xem thường

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng cười hớn hở của một thiếu niên:"Sư tôn,con lấy được rồi"

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status