Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 78 - Ngủ chung

/115


Đột nhiên bên ngoài có tiếng cốc cốc lanh lãnh, Linh Điệp đã biến mất,rõ ràng biết sẽ có người đến nên tìm cách chuồn trước,để Thẩm Hi Dao tự ứng phó với tình huống này

Thẩm Hi Dao ho nhẹ,nói:"Vào đi"

Hà Sở Tiêu đẩy cửa bước vào,tay cầm theo mền gối,khóe mắt còn hơi ửng đỏ,dáng vẻ sợ sệt ủ rũ.Nhìn bộ dạng là biết vừa mới khóc xong

"Chuyện gì?".Thẩm Hi Dao hỏi

Hà Sở Tiêu biết mình nửa đêm nửa hôm mà qua phòng của sư tôn thì vừa làm phiền người mà còn vi phạm môn quy.Vậy nên bây giờ chỉ dám nhỏ giọng, nói:"Sư tôn,con vừa gặp ác mộng...con sợ quá,người có thể cho con ngủ chung với người được không ạ?"

Thẩm Hi Dao quét cả người hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng thốt:"Không"

Hà Sở Tiêu cụp tai,buồn bã nói:"Sư tôn,con nằm dưới đất cũng được..."

Còn chưa nói xong thì bỗng có tia điện màu lam xẹt xẹt xuất hiện trước mặt hắn.Nhị Thập Thất nằm yên vị trên tay Thẩm Hi Dao,tỏa ra sát khí ngời ngời

Thẩm Hi Dao liếc hắn,nói:"Đừng để ta nói lần hai.Ngươi đã mười mấy tuổi rồi,gặp ác mộng cũng nên tự giải quyết đi"

Không ngoài dự đoán của Hà Sở Tiêu,sư tôn dễ gì cho hắn vào trong ngủ cùng như vậy.Sợ cơ thể bị thương sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi Đạm Hội nên hắn đành lủi thủi rời đi

Thẩm Hi Dao thu lại Nhị Thập Thất,phủi tay rồi ngồi xuống giường.Nghĩ thì cũng thấy đáng thương nhưng mỗi lần thì hắn thì y không khi có cm giác chán ghét

Con người hắn ấy, nếu mở miệng nói mười câu thì đến một câu đã là giả rồi.Chẳng qua bình thường hai sư đồ ít nói chuyện với nhau nên hắn không có cơ hội lừa dối Thẩm Hi Dao.Nếu chẳng phải cuộc thi Đạm Hội sắp diễn ra thì y cũng xem như hắn không tồn tại rồi

Cánh cửa đóng lại,nhưng cái bóng của Hà Sở Tiêu vẫn đứng đó. Thẩm Hi Dao thấy,song không để tâm lắm, để y chống mắt lên xem,hắn kiên trì được bao lâu

Cả ngày mệt rã rời nên Thẩm Hi Dao nằm xuống ngủ ngay.Trời bên ngoài khá lạnh, đắp chăn thôi là không đủ,nhưng chỉ có một cái chăn nên y cuộn cả người vào chăn

Cộp cộp



Vừa lim dim được không lâu thì đột nhiên có âm thanh lớn phát ra từ ngoài cửa.Thẩm Hi Dao bị đánh thức, theo thói quen ngồi bật dậy

Tầm nhìn vẫn còn mờ mờ,đầu óc thì mơ hồ,dụi dụi mắt mới giúp tỉnh táo hơn đôi chút.Y nhận ra tiếng động ngay gần cạnh mình,cụ thể hơn là phát ra từ ngay trước cửa phòng

Nửa đêm nửa hôm,không sợ hãi nhưng tò mò thì có đấy

Y bước đi,chầm chậm mở cửa. Ai ngờ thứ y nhìn thấy lại là cơ thể co rúm,cuộn thành cục tròn của Hà Sở Tiêu

Thẩm Hi Dao không giấu được ngạc nhiên,mở tròn mắt,miệng bất giác há to

Đầu Hà Sở Tiêu đặt lên dựa vào cửa,tay còn ôm mền gối,tay chân run rẩy, môi đã tái nhợt. Trông hắn bộ dạng này thảm thương đến mức khó tin

Có lẽ trời lạnh nên hắn mới trở nên như vậy

Thẩm Hi Dao hơi ngạc nhiên,nhưng rồi chỉ chọn cách gằn giọng nói:"Khụ khụ,Sở Tiêu,ngươi sao nằm ở đây vậy?"

Đôi mắt Hà Sở Tiêu khẽ mở, nhìn thấy người trước mặt là Thẩm Hi Dao thì trong lòng có hơi giật mình. Sợ sư tôn tức giận rồi sẽ đuổi mình như ban nãy nên hắn rất luống cuống, mặt mày đã tái nay lại càng nhợt nhạt hơn, nhất thời không biết nói thế nào

Thẩm Hi Dao hỏi:"Ngươi sao không về đi? Ngồi ngủ trước phòng ta thì có khác nào ăn xin đâu,để người khác thấy thì không chừng còn tưởng ta hành hạ ngươi"

Một đợt gió thổi đến,Hà Sở Tiêu nheo mắt,xoa xoa lòng bàn tay,đáp lời:"Con không dám về phòng,con gặp ác mộng...Con làm người thức giấc sao?Con xin lỗi...con sẽ không làm phiền người nữa đâu"

Suy đi nghĩ lại thì Hà Sở Tiêu cũng có phần đáng thương,gặp ác mộng đến nỗi không dám ngủ một mình. Trong lòng Thẩm Hi Dao dâng lên cảm giác xao động

Song bất chợt một sự đề phòng đồng thời xuất hiện trong tâm can Thẩm Hi Dao.Hắn hà cớ gì cứ nhất định phải bám lấy y,có thể sang phòng Tinh Tuyết Tuyết mà?

Hà Sở Tiêu hắn rõ ràng đang cố tình

Lưỡng lự một hồi,không hiểu sao Thẩm Hi Dao vẫn có chút không nỡ,đánh miễn cưỡng gật đầu:"Ngươi vào đi,nhưng không được nằm trên giường đâu"



Hai mắt Hà Sở Tiêu sáng rỡ,gật đầu lia lịa.Thẩm Hi Dao vào lại trong phòng,đắp chăn, nhắm mắt, mặc kệ người đằng sau.Hà Sở Tiêu chỉ đem mỗi chiếc gối,đặt xuống sàn là xong

Do có thêm người trong phòng nên Thẩm Hi Dao không tài nào ngủ được,cứ như bị người khác nhìn chòng chọc. Khó chịu chồng chất khiến y phải ngồi bật dậy

"Chậc,chẳng lẽ Hà Sở Tiêu nhìn lén mình à?".Thẩm Hi Dao nghĩ thầm

Hà Sở Tiêu nằm ngoan ngoãn dưới sàn,cả người vẫn co ro,hai mắt nhắm nghiền.Tiếng ngồi dậy của Thẩm Hi Dao đã đánh thức Hà Sở Tiêu,hắn lần nữa mở mắt

"Sư tôn,có chuyện gì hả?"

"Ngươi lạnh lắm,đúng không?"

Hà Sở Tiêu trả lời:"Dạ..."

Thẩm Hi Dao phất tay áo, nói:"Vậy lên đây,ta cho ngươi đắp chung chăn"

Hành động này xuất phát từ lòng thương xót của y thôi,hoàn toàn không vì lý do nào thêm khác

Hà Sở Tiêu kinh ngạc,nghi hoặc hỏi:"Thật ạ?Người cho phép con sao?"

Thẩm Hi Dao nằm xuống,không nói thêm câu nào.Bỗng bên tai vang lên tiếng "ting" ròn rã. [Điểm thiện cảm:

+100]

Cùng lúc Hà Sở Tiêu bước lên giường,chung vào chăn với Thẩm Hi Dao.Giữa đêm tối,y có thể nghe mồng một giọng cười khẽ của người phía sau

"Sư tôn,người thật tốt"

Thôi kệ,y đã mệt,không còn hơi sức đâu mà lo lắng từng chi tiết nhỏ nhặt này

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status