Linh Điệp xoa gương mặt,bĩu môi nói:"Thấy xinh thì nói xinh thôi,quý khách lo xa rồi.Robot chúng tôi không có mấy cái ham muốn kiểu vậy đâu"
Thẩm Hi Dao cười khẩy:"Ngươi biết tức giận,đồng nghĩa ngươi có cảm xúc,vậy ngươi thì khác gì con người.Ba cái thất tình lục dục ngươi làm sao tránh khỏi"
Linh Điệp định phản bác nhưng nghĩ lại thì câu nói của Thẩm Hi Dao không sai tí nào. Cuối cùng chỉ đành cười ngượng:"Ha ha,nói chung là...ha ha"
Thẩm Hi Dao không nói không rằng kéo tay gã rồi tiến lên phía trước. Linh Điệp không kịp phản ứng nên cứ thế bị lôi đi
"Đi đâu vậy?".Linh Điệp hỏi
Thẩm Hi Dao thờ ơ nói:"Đi ăn, đói rồi"
Hai người đi đến Các Tư Đường. Đây là phòng ăn duy nhất của Ngũ Điệp Sơn.Do Ngũ Điệp Sơn có tận năm phong khác nhau,hơn nữa mỗi phong đều có không ít đệ tử nên Các Tư Đường rất lớn
Lần trước Thẩm Hi Dao bắt Hà Sở Tiêu lau dọn Các Tư Đường cũng được xem là hình phạt không phải dạng vừa. Phòng ăn này to thế này có mà,dọn dẹp hết thì mềm nhũn cả người đấy chứ không đùa đâu
Đứng từ xa đã cảm nhận được sự vui vẻ nhộn nhịp ở trong đây rồi.Nhưng Thẩm Hi Dao vừa đặt chân tới thì bầu không khí lập tức lặng im như tờ
Ánh mắt của các đệ tử không những dán lên người y mà còn nhìn lây sang Linh Điệp bên cạnh Gã lần đầu bị nhiều đôi mắt nhìn cùng lúc nên có hơi khó chịu
Gã nghiên người, thì thầm:"Sống đã lâu,không cải thiện được thiện cảm của mọi người à?"
Thẩm Hi Dao khẽ đáp:"Ta sống tốt đấy chứ,chẳng qua vẫn giữ thói quen của kí chủ nên dễ khiến người khác hiểu lầm.Thôi kệ đi,đã quen rồi"
Đã bao năm rồi,ánh mắt đệ tử các phong dành cho y vẫn luôn như vậy, một chút thay đổi cũng không có.Y dùng thân xác Thấm Hi Dao,chịu đựng tương tự những thứ Thẩm Hi Dao phải chịu đựng trước đó
"Quý khách ăn gì? Tôi múc cho". Trong lúc Thẩm Hi Dao suy nghĩ miên man thì Linh Điệp đột nhiên hỏi,kéo y trở về thực tại
Thẩm Hi Dao ngồi xuống bàn,nói:"Thịt kho,canh đậu hũ,thêm mấy miếng bánh hoa quế"
Môn quy của Ngũ Điệp Sơn không quá khắc khe,bởi thế cũng không cấm ăn món này,cấm ăn món kia như bao môn phái khác.Ở Các Tư Đường có đủ kiểu thức ăn, muốn ăn thế nào thì tùy
Linh Điệp gật đầu,không nói thêm nữa mà đi gắp thức ăn.Thẩm Hi Dao thì yên vị ngồi đó,con người đảo qua đảo lại tình hình bên trong Các Tư Đường
Xung quanh bàn y trống vắng bất thường, các đệ tử ban nãy đã tản ra hết,sự náo nhiệt nay được thay thế bằng sự lén lén lút lút trò chuyện.Cứ như y bị tất cả cô lập
Lời bàn tán vẫn cứ vang lên bên tai,không thể dừng lại được
Một đệ tử nói:"Ê,thấy người đàn ông kia không?"
Người bên cạnh gật gù: "Ừm thấy, lạ quá,lần đầu tiên ta thấy luôn đấy"
Một đệ khác chen vào:"Ngươi nghĩ xem,hắn ta là ai mà lại đi chung với Thẩm tông sư chứ. Hơn nữa còn nói chuyện rất thân thiết nữa"
Đệ tử đầu tiên nói:"Ngươi nhắc mới nhớ,dạo này có tin đồn Thấm tông sư có tình nhân bên ngoài đó.Có thể kẻ này là tình nhân đó đấy"
Đang trò chuyện hăng say thì đột nhiên có bàn tay đặt xuống vai một trong số ba người đệ tử này:"Các ngươi nói xấu người khác,tốt lắm sao?"
Cả ba đồng loạt ngẩn mặt, trong gang tấc mặt mày kẻ nào kẻ nấy đều tái xanh. Một đệ cười gượng:"Không có mà, Đường sư tỷ xin bớt giận"
Cái người được gọi là Đường sư tỷ kia ngồi xuống, nói:"Đừng để ta nghe thấy các ngươi nói xấu Thẩm tiền bối nữa.Cái gì mà tình nhân? Nhảm nhí"
Dù thế lời bàn tán vẫn rất nhiều,ngày càng ác ý hơn. Một Đệ Nhất Tông Sư cao ngạo lạnh lùng,hễ gặp người không hợp ý liền đánh,do vậy người nói chuyện được với y chỉ đếm trên đầu ngón tay.Đột nhiên y hôm nay đem người lạ đến Ngũ Điệp Sơn,hơn nữa lại còn rất thân mật.Quả thật không tránh được sự nghi ngờ
Linh Điệp đặt dĩa thức ăn lên bàn,cảm thán:"Quả nhiên không thể xem thường cái danh "Người phụ nữ độc ác nhất tu chân giới" mà"
Thẩm Hi Dao cúi mặt,hờ hững nói:"Đã quen rồi"
Linh Điệp vỗ vai y,nói:"Cũng thoải mái mà,không bị quấy rầy, không bị làm phiền.Quý khách ăn không,tôi đúc luôn cho?Nói a đi"
Thẩm Hi Dao đẩy cây muỗng dần được đưa tới miệng của mình ra, chán ghét nói:"Ngươi tưởng bản thân là người tình của ta thật à?Để ta tự ăn"
Thật không hiểu Linh Điệp nghĩ gì mà hành động như vậy.Đã bị đồn là người tình của Thẩm Hi Dao mà còn muốn đúc y ăn,thế thì lời đồn không những được chứng thực mà còn sẽ lan truyền hơn nữa
Biết được y nghĩ gì,Linh Điệp phân minh: "Có gì đâu,tôi là robot thôi,hơn nữa cần tận tâm phục vụ quý khách mà"
Nói đoạn gã chọc má y,nói:"Ăn đi,đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.Suy cho cùng,chúng ta cũng không thay đổi được miệng lưỡi thiên hạ"
Linh Điệp nói cư nhiên không lệch chút nào.Bây giờ,dưới thân xác của Thẩm Hi Dao,y có thay đổi,cười nhiều hơn nữa cũng không lấy được thiện cảm của mọi người
Thiên hạ mỗi người một ý, làm sao chiều lòng hết thảy
Cùng lúc Hà Sở Tiêu bước vào,hắn ta vừa thấy cảnh này đã đơ cứng người.Miệng dường như sắp há hốc tới nơi, bàn tay vô thức siết chặt
Giữa một vùng trống,sư tôn của hắn ngồi ở trung tâm.Cơ mà người đang cực kỳ thân thiết với người đàn ông khác.Gã ta ngồi vị trí đáng lẽ ra là của hắn
Hắn biết mình không có tư cách,càng không có quyền gì cả,song gã đàn ông kia không phải kẻ tốt...
"Ngơ người luôn rồi,chắc hắn ta cũng không thể tin được sư tôn của mình lại có người tình bên ngoài chứ gì"
"Suyt,im đi ,hắn nghe được lại đấm cho sấp mặt bây giờ.Cái gã tình nhân đó cũng bị Hà Sở Tiêu đánh đó"
Mấy đệ tử kia vừa nói xong đã bị Hà Sở Tiêu lao lại túm áo một kẻ. Hắn nghiêm mặt,hỏi:"Tình nhân? Các người nói thật sao?"
Đệ tử bị túm ấy mặc đồng phục xanh như lá trúc,chắc hẳn là đệ tử của Thanh Hà Phong. Hà Sở Tiêu đương nhiên biết rõ đánh nhau sẽ bị phạt nặng đến thế nào
Nhưng chẳng qua hắn không nhịn nỗi được nữa. Từ khi được nhận về Áng Ngọc Phong đến giờ, hắn phát hiện sư tôn luôn phải lắng nghe những lời đồn thất thiệt
Thẩm Hi Dao tuy là tiền bối,song các đệ tử đều không thích y,thậm chí là không thèm kính trọng. Đương nhiên,một người vừa khó gần vừa lạnh lùng,hơn cả là không bao giờ cười thì lấy đâu ra thiện cảm từ người ngoài
Thẩm Hi Dao cười khẩy:"Ngươi biết tức giận,đồng nghĩa ngươi có cảm xúc,vậy ngươi thì khác gì con người.Ba cái thất tình lục dục ngươi làm sao tránh khỏi"
Linh Điệp định phản bác nhưng nghĩ lại thì câu nói của Thẩm Hi Dao không sai tí nào. Cuối cùng chỉ đành cười ngượng:"Ha ha,nói chung là...ha ha"
Thẩm Hi Dao không nói không rằng kéo tay gã rồi tiến lên phía trước. Linh Điệp không kịp phản ứng nên cứ thế bị lôi đi
"Đi đâu vậy?".Linh Điệp hỏi
Thẩm Hi Dao thờ ơ nói:"Đi ăn, đói rồi"
Hai người đi đến Các Tư Đường. Đây là phòng ăn duy nhất của Ngũ Điệp Sơn.Do Ngũ Điệp Sơn có tận năm phong khác nhau,hơn nữa mỗi phong đều có không ít đệ tử nên Các Tư Đường rất lớn
Lần trước Thẩm Hi Dao bắt Hà Sở Tiêu lau dọn Các Tư Đường cũng được xem là hình phạt không phải dạng vừa. Phòng ăn này to thế này có mà,dọn dẹp hết thì mềm nhũn cả người đấy chứ không đùa đâu
Đứng từ xa đã cảm nhận được sự vui vẻ nhộn nhịp ở trong đây rồi.Nhưng Thẩm Hi Dao vừa đặt chân tới thì bầu không khí lập tức lặng im như tờ
Ánh mắt của các đệ tử không những dán lên người y mà còn nhìn lây sang Linh Điệp bên cạnh Gã lần đầu bị nhiều đôi mắt nhìn cùng lúc nên có hơi khó chịu
Gã nghiên người, thì thầm:"Sống đã lâu,không cải thiện được thiện cảm của mọi người à?"
Thẩm Hi Dao khẽ đáp:"Ta sống tốt đấy chứ,chẳng qua vẫn giữ thói quen của kí chủ nên dễ khiến người khác hiểu lầm.Thôi kệ đi,đã quen rồi"
Đã bao năm rồi,ánh mắt đệ tử các phong dành cho y vẫn luôn như vậy, một chút thay đổi cũng không có.Y dùng thân xác Thấm Hi Dao,chịu đựng tương tự những thứ Thẩm Hi Dao phải chịu đựng trước đó
"Quý khách ăn gì? Tôi múc cho". Trong lúc Thẩm Hi Dao suy nghĩ miên man thì Linh Điệp đột nhiên hỏi,kéo y trở về thực tại
Thẩm Hi Dao ngồi xuống bàn,nói:"Thịt kho,canh đậu hũ,thêm mấy miếng bánh hoa quế"
Môn quy của Ngũ Điệp Sơn không quá khắc khe,bởi thế cũng không cấm ăn món này,cấm ăn món kia như bao môn phái khác.Ở Các Tư Đường có đủ kiểu thức ăn, muốn ăn thế nào thì tùy
Linh Điệp gật đầu,không nói thêm nữa mà đi gắp thức ăn.Thẩm Hi Dao thì yên vị ngồi đó,con người đảo qua đảo lại tình hình bên trong Các Tư Đường
Xung quanh bàn y trống vắng bất thường, các đệ tử ban nãy đã tản ra hết,sự náo nhiệt nay được thay thế bằng sự lén lén lút lút trò chuyện.Cứ như y bị tất cả cô lập
Lời bàn tán vẫn cứ vang lên bên tai,không thể dừng lại được
Một đệ tử nói:"Ê,thấy người đàn ông kia không?"
Người bên cạnh gật gù: "Ừm thấy, lạ quá,lần đầu tiên ta thấy luôn đấy"
Một đệ khác chen vào:"Ngươi nghĩ xem,hắn ta là ai mà lại đi chung với Thẩm tông sư chứ. Hơn nữa còn nói chuyện rất thân thiết nữa"
Đệ tử đầu tiên nói:"Ngươi nhắc mới nhớ,dạo này có tin đồn Thấm tông sư có tình nhân bên ngoài đó.Có thể kẻ này là tình nhân đó đấy"
Đang trò chuyện hăng say thì đột nhiên có bàn tay đặt xuống vai một trong số ba người đệ tử này:"Các ngươi nói xấu người khác,tốt lắm sao?"
Cả ba đồng loạt ngẩn mặt, trong gang tấc mặt mày kẻ nào kẻ nấy đều tái xanh. Một đệ cười gượng:"Không có mà, Đường sư tỷ xin bớt giận"
Cái người được gọi là Đường sư tỷ kia ngồi xuống, nói:"Đừng để ta nghe thấy các ngươi nói xấu Thẩm tiền bối nữa.Cái gì mà tình nhân? Nhảm nhí"
Dù thế lời bàn tán vẫn rất nhiều,ngày càng ác ý hơn. Một Đệ Nhất Tông Sư cao ngạo lạnh lùng,hễ gặp người không hợp ý liền đánh,do vậy người nói chuyện được với y chỉ đếm trên đầu ngón tay.Đột nhiên y hôm nay đem người lạ đến Ngũ Điệp Sơn,hơn nữa lại còn rất thân mật.Quả thật không tránh được sự nghi ngờ
Linh Điệp đặt dĩa thức ăn lên bàn,cảm thán:"Quả nhiên không thể xem thường cái danh "Người phụ nữ độc ác nhất tu chân giới" mà"
Thẩm Hi Dao cúi mặt,hờ hững nói:"Đã quen rồi"
Linh Điệp vỗ vai y,nói:"Cũng thoải mái mà,không bị quấy rầy, không bị làm phiền.Quý khách ăn không,tôi đúc luôn cho?Nói a đi"
Thẩm Hi Dao đẩy cây muỗng dần được đưa tới miệng của mình ra, chán ghét nói:"Ngươi tưởng bản thân là người tình của ta thật à?Để ta tự ăn"
Thật không hiểu Linh Điệp nghĩ gì mà hành động như vậy.Đã bị đồn là người tình của Thẩm Hi Dao mà còn muốn đúc y ăn,thế thì lời đồn không những được chứng thực mà còn sẽ lan truyền hơn nữa
Biết được y nghĩ gì,Linh Điệp phân minh: "Có gì đâu,tôi là robot thôi,hơn nữa cần tận tâm phục vụ quý khách mà"
Nói đoạn gã chọc má y,nói:"Ăn đi,đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.Suy cho cùng,chúng ta cũng không thay đổi được miệng lưỡi thiên hạ"
Linh Điệp nói cư nhiên không lệch chút nào.Bây giờ,dưới thân xác của Thẩm Hi Dao,y có thay đổi,cười nhiều hơn nữa cũng không lấy được thiện cảm của mọi người
Thiên hạ mỗi người một ý, làm sao chiều lòng hết thảy
Cùng lúc Hà Sở Tiêu bước vào,hắn ta vừa thấy cảnh này đã đơ cứng người.Miệng dường như sắp há hốc tới nơi, bàn tay vô thức siết chặt
Giữa một vùng trống,sư tôn của hắn ngồi ở trung tâm.Cơ mà người đang cực kỳ thân thiết với người đàn ông khác.Gã ta ngồi vị trí đáng lẽ ra là của hắn
Hắn biết mình không có tư cách,càng không có quyền gì cả,song gã đàn ông kia không phải kẻ tốt...
"Ngơ người luôn rồi,chắc hắn ta cũng không thể tin được sư tôn của mình lại có người tình bên ngoài chứ gì"
"Suyt,im đi ,hắn nghe được lại đấm cho sấp mặt bây giờ.Cái gã tình nhân đó cũng bị Hà Sở Tiêu đánh đó"
Mấy đệ tử kia vừa nói xong đã bị Hà Sở Tiêu lao lại túm áo một kẻ. Hắn nghiêm mặt,hỏi:"Tình nhân? Các người nói thật sao?"
Đệ tử bị túm ấy mặc đồng phục xanh như lá trúc,chắc hẳn là đệ tử của Thanh Hà Phong. Hà Sở Tiêu đương nhiên biết rõ đánh nhau sẽ bị phạt nặng đến thế nào
Nhưng chẳng qua hắn không nhịn nỗi được nữa. Từ khi được nhận về Áng Ngọc Phong đến giờ, hắn phát hiện sư tôn luôn phải lắng nghe những lời đồn thất thiệt
Thẩm Hi Dao tuy là tiền bối,song các đệ tử đều không thích y,thậm chí là không thèm kính trọng. Đương nhiên,một người vừa khó gần vừa lạnh lùng,hơn cả là không bao giờ cười thì lấy đâu ra thiện cảm từ người ngoài
/115
|