Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 81 - Ngũ Điệp Sơn như là nhà

/115


Gân xanh từ bàn tay Hà Sở Tiêu cứ thế mà nổi lên,cuối cùng không kìm chế được nữa, nắm tay thành nắm đấm,giáng một cú lên mặt đệ tử kia

Đệ tử kia bị đánh nặng nề ngã xuống đất,máu từ mũi ngay lập tức chảy ra,ở miệng cũng gãy mất vài cái răng. Không nghĩ đến sẽ bị đánh đau thế này,tên đệ tử kia thẹn quá hóa giận,gào lên: "Hà Sở Tiêu,ngươi đánh ta!"

Hà Sở Tiêu cúi người,túm áo tên đệ tử kia lên thêm lần nữa,giận dữ nói: "Có gì mà ta không dám. Các ngươi đã từng sống với sư tôn lần nào chưa?Nếu đã không biết vậy đừng dùng cái mỏ chó đó để sủa nữa"

Cả Các Tư Đường được một phen hoảng hốt,không còn tâm trạng ăn uống nữa,chỉ lo ngóng mắt về phía này để hóng chuyện kịch tính hiếm thấy.Thẩm Hi Dao cũng không định xen vào chuyện trước mặt, lặng lẽ ra quan sát

Tên đệ tử ban đầu có chút sợ hãi nhưng sợ bị cười nên vẫn dùng thái độ hống hách, nói: "Đó chỉ là lời đồn,ta không hề bịa ra.Hơn nữa,chỉ là một đệ tử bị xem như người vô hình như ngươi thì cũng có quyền đánh ta à?"

Lời ban nãy như cây kim chọc thẳng vào tim đen của Hà Sở Tiêu.Người ở Ngũ Điệp Sơn đều biết Hà Sở Tiêu hắn được làm đệ tử của Áng Ngọc Phong chỉ là trên danh nghĩa

Chuyện năm đó dưới Nguyệt Dạ Trấn,chuyện Tinh Tuyết Tuyết cầu xin cho đứa nhóc lang thang một cơ hội trèo cao,tất cả đã được kể cho khắp Ngũ Điệp Sơn nghe rồi

Quả thật sư tôn chưa bao giờ cười với hắn,sư tôn chưa bao giờ cho hắn một ánh mắt yêu thương.Hết thảy chỉ đều dành cho mỗi Tinh Tuyết Tuyết

Đúng rồi,chỉ là trên danh nghĩa thôi,sư tôn đâu thật sự xem hắn là đệ tử. Lần này sư tôn cho hắn tham gia cuộc thi

Đạm Hội cũng là vì Tinh Tuyết Tuyết gợi ý

Bàn tay Hà Sở Tiêu siết ngày càng chặt,đến mức khiến tên đệ tử kia khó chịu ra mặt:"Ngươi điên hả?!Nếu đánh ta thêm lần nữa thì sẽ bị phạt đó!"

Hà Sở Tiêu nghiến răng, nói:"Ta bị phạt cũng đến lượt ngươi chen mỏ vào.Ngươi mau câm miệng lại cho ta!!"

Dứt câu hắn lần nữa đấm vào mặt tên đệ tử này.Nhưng do tên đệ tử đã có sự chuẩn bị trước nên né được, lách người sang một bên. Tên đệ tử giơ tay,định đánh trả thì đột nhiên một chiếc đũa từ đâu phóng tới,xoẹt ngang qua bàn tay,để lại vết xước

Một giọng nói trầm thấp,âm lãnh vang lên:"Ngươi có ý kiến gì? Đệ tử của ta thay mặt ta nói ngươi hiểu mà còn muốn cố chấp à?"

Thẩm Hi Dao tay cầm chiếc đũa còn lại,ném cho Hà Sở Tiêu lẫn tên đệ tử kia ánh nhìn lạnh lẽo:"Sở Tiêu dừng tay,còn ngươi...".Y chậm rãi nói: "Cút mau.Đừng đứng đó làm chướng mắt ta nữa"

Tên đệ tử kia không dám chọc giận Thẩm Hi Dao,liếc Hà Sở Tiêu một cái rồi hậm hực bỏ đi .Khắp phòng yên tĩnh đến kinh người,gạt chuyện đó qua một bên, hôm nay mọi người được một phen chấn động



Hà Sở Tiêu lại vì sư tôn của mình không tiếc đả thương đồng môn,Thẩm Hi Dao lại vì một kẻ mình xem là vô hình mà đả thương đệ tử của Thanh Hà Phong

Sư sư đồ đồ cứ như vậy tạo ra một tình huống kịch tính hơn mong đợi, nhìn là biết chuyện này không bao lâu sẽ được loan khắp cả tu chân giới

Hà Sở Tiêu sững sờ đôi chút,song rất nhanh lấy lại dáng vẻ thường ngày. Hắn phủi tay, lặng lẽ đi lấy thức ăn rồi bước lại ngồi cạnh Thẩm Hi Dao

Linh Điệp lên tiếng:"Ở đây nhiều bàn khác lắm mà,nít con sang bàn bên kia ngồi đi"

Hà Sở Tiêu hoàn toàn không xem gã đàn ông này vào mắt,hờ hững nói:"Bên đây còn đủ chỗ,vả lại con ngồi cạnh sư tôn thôi mà"

Thẩm Hi Dao nói:"Hôm nay có người mới,ta chỉ thích ngồi bàn hai người.Ngươi tự biết bản thân nên làm gì rồi đi"

Sắc mặt Hà Sở Tiêu thoáng chốc thay đổi,trông rất khó coi:"Sư tôn..."

Thẩm Hi Dao vừa vén tóc,vừa gắp miếng đậu hũ, nói:"Ta hôm nay không được tốt,ngươi đừng để ta nói lần hai.Nếu ngươi cảm thấy không quen thì cứ để sư tỷ đến ăn cùng"

Hắn tức đến đen mặt,nhưng không dám nhiều lời,lập tức bưng dĩa cơm quay đi

Mấy ngày sau thì cuộc thi Đạm Hội cũng diễn ra. Năm nay do Mạn Đàm Tông đích thân tổ chức. Cứ nghĩ tới cái tên

Mộ Khuynh Tâm kia lại càng khiến Thẩm Hi Dao tỏ ra chán ghét

Ngày diễn ra,xe ngựa từ Ngũ Điệp Sơn chính thức xuất phát. Bốn vị phong chủ ngồi chung một xe, một vị phong chủ bên ngoài đánh xe ngựa

Lâm Mi Hoạ bỗng nhiên nắm tay Thẩm Hi Dao,thở dài nói:"A Dao,tỷ hiện giờ vẫn chưa lấy được máu của hắc khổng tước,hazzz...tỷ thấy áy náy quá"

Thẩm Hi Dao khẽ giật mình,vội cười gượng:"Không phải chuyện to tát gì đâu mà"

Tô Tư Mộc dùng cây quạt gõ vào cánh tay y,giọng điệu có phần trách cứ:"Cái gì mà không phải chuyện to tát? Liên quan đến tính mạng của muội đó,muội chán sống rồi à?".

Thẩm Hi Dao cau mày,dùng ánh mắt như muốn giết người lên Tô Tư Mộc:"Nói hay lắm,vậy huynh có bắt được hắc khổng tước không?"



Tô Tư Mộc xòe quạt,phẩy phẩy nói:"Muội suốt ngày chỉ như vậy thôi.Biết thừa ta không biết võ công còn nói"

Thẩm Hi Dao nói:"Vậy sao còn dám đánh muội?Hừ,xem ra Nhị Thập Thất có việc làm rồi"

Tô Tư Mộc mặt mày tái xanh, lập tức thu quạt về,rụt gương mặt ra sau lưng Chúc Hiểu Phong kế bên, nói:"Chưởng môn,huynh xem,muội ấy định lôi Nhị Thập Thất ra đánh đệ kìa"

Chúc Hiểu Phong ngồi một bên,nhìn cảnh này mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Trong mắt hắn,các sư muội sư đệ trước mặt không khác gì đám trẻ mới lớn,thật ổn ào mà quậy phá

Hắn giơ cánh tay,che chắn cho Tô Tư Mộc, ôn tồn nói:"Ngọc Dao,sắp đến Mạn Đàm Tông rồi,muội đừng để Dược Thủ mất mặt trước mọi người chứ?"

Thẩm Hi Dao vốn không có ý định gọi Nhị Thập Thất thật,thêm nữa chưởng môn đã lên tiếng nên vui vẻ gật đầu:

"Được,không so đo nữa"

Lâm Mi Hoạ che miệng, cười khẩy Tô Tư Mộc:"Lúc nào cũng chưởng môn chưởng môn,ngươi chỉ biết níu tay cầu cứu chưởng môn thôi"

Tô Tư Mộc tức đến đỏ mặt,lắp bắp không nói thành lời:"Muội...muội vừa phải thôi chứ, là ai lúc nào cũng đòi đánh ta?!"

Chúc Hiểu Phong khẽ vỗ lên mu bàn tay Tô Tư Mộc, nhẹ nhàng nói:"Hai người lại như vậy rồi.Đệ ấy,nhường sư muội chút đi"

Tô Tư Mộc bĩu môi,lấy cây quạt che hết gần nửa gương mặt,giận dỗi nói:"Aa,huynh lại bênh hai muội ấy rồi,đệ lúc nào cũng nhường mà"

Chúc Hiếu Phong mỉm cười không nói thêm

Ngũ Điệp Sơn tuy nổi danh là môn phái đứng đầu thiên hạ,nhưng các vị phong chủ đối với nhau lại không hề hà khắc

Giống như người một nhà,như cây liền cành

Những người mới đầu xa lạ nhưng lại có thể mang lại ấm áp như vậy sao?Đương nhiên là có thể

Chỉ cần không còn nơi để đi thì Ngũ Điệp Sơn mãi là nơi để trở về

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status