Cái miệng Khổng Nhãn Xà há to,định nhào đến Hà Sở Tiêu nhưng ngay lập tức bị Thẩm Hi Dao phóng Kha Nhã tới chém mất chiếc vảy rồng trên mặt
Lúc bấy giờ Hà Sở Tiêu mới hoàn hồn,vội vội vàng vàng nhặt Chu Huyết lên,bắn vào mắt Khổng Nhãn Xà.Sau đó hắn tiến lại chỗ y đứng, mừng rỡ nói:"Sư tôn"
Nhìn thái độ của hắn không giống như "chưa phát hiện ra tình hiện tại" lắm,rõ ràng biết thừa y sẽ đến mà còn giả vờ giả vịt
Thẩm Hi Dao quay mặt về hướng Khổng Nhãn Xà,cố tình tránh né ánh mắt của Hà Sở Tiêu,nói:"Ngươi muốn chết lắm sao?Thấy nguy hiểm cũng không phản kháng!Thật vô dụng!"
Hà Sở Tiêu ôm cánh tay bị thương,ủ rũ nói:"Con xin lỗi,con không ngờ lại gặp phải sinh vật đáng sợ này...con yếu kém quá"
Lần nữa Thẩm Hi Dao phải phân vân về việc có nên tin tưởng Hà Sở Tiêu không.Cái đang vẻ này mang nhiều nét tủi thân,giống như một đứa vừa bị té,vết thương đầy người nhưng cuối cùng chỉ nhận lại lời trách cứ từ người lớn
Thẩm Hi Dao vừa chán ghét vừa cảm thấy đáng thương,cuối cùng chọn cách lạnh nhạt nói:"Không thể trách ngươi,ngay cả ta cũng rất khó đối phó với Khổng Nhãn Xà"
Câu nói "không thể trách ngươi" vừa thốt ra liền giúp Hà Sở Tiêu lấy lại phấn chấn,bỏ nét ủ rũ ban nãy mà cười tươi:"Vâng ạ"
(Điểm thiện cảm:+100)
Bỗng cả người Thẩm Hi Dao bị một lực mạnh hất qua sang một bên. Cơ thể y đập vào tảng đá to,tiếng răng rắc của xương gãy vang lên,đồng thời cơn đau từ lưng lập tức truyền đến,y phun ra một ngụm máu tươi, văng hết lên bộy phục
Hà Sở Tiêu hốt hoảng,gọi lớn:"Sư tôn!"
Thẩm Hi Dao cảm nhận được cơn đau bắt đầu lan tới ngực,thầm nghĩ:"Đm,gãy xương sườn rồi"
Y một mặt lau máu, một mặt quay người tìm kẻ gây ra việc này.Cùng lúc có bóng đen phủ tới,che khuất ánh sáng của y.Thẩm Hi Dao nhanh chóng lách người sang,ngẩn đầu nhìn
Khổng Nhãn Xà dùng đuôi đập cực mạnh,vỡ luôn tảng đá to ban nãy,nếu Thẩm Hi Dao không né kịp chắc chỉ có nước trở thành một đống bẹp dí
Hà Sở Tiêu chạy đến,một tay đỡ Thẩm Hi Dao,một tay lấy ra trong túi mấy lá bùa.Khổng Nhãn Xà bị mấy lá bùa dán vào người,ban đầu có giãy giụa nhưng rất nhanh đã không còn phản ứng,ngược lại mấy lá bùa kia rơi xuống đất,mất hết tác dụng
Là yêu quái mà không sợ đạo bùa,hơn nữa còn khiến bùa mất linh, loài Khổng Nhãn Xà này mạnh hơn tưởng tượng của Hà Sở Tiêu
Hắn cả kinh,đỡ y đứng lên trước khi đồn tấn công tiếp theo của Khổng Nhãn Xà chuyển đến.Thẩm Hi Dao ôm ngực,phần áo sau lưng của y cũng bắt đầu chảy máu.Y phải chịu đựng cơn đau từ trong lẫn ngoài
Điên thật,y đáng lẽ muốn tìm Tinh Tuyết Tuyết mà,bây giờ nán lại chỗ Hà Sở Tiêu làm gì để bị thương nặng thế này!
Hà Sở Tiêu có hào quang bảo vệ,ngay từ đầu khi y thấy hắn gặp nguy hiểm thì cũng nên làm lơ bỏ qua rồi,dù sao hắn cũng đâu thể chết được
Đáng ra là y không nỡ bỏ mặc Hà Sở Tiêu,cuối cùng lại đổ lỗi lên đầu hắn.Dẫu biết bản thân có hơi vô lý nhưng y vẫn giận cá chém thớt lên người Hà Sở Tiêu:"Buông ra,ta không cần ngươi đỡ!"
Hà Sở Tiêu sững người,gương mặt thoáng chút hiện sự buồn bã,vội buông tay, lùi ra sau,đáp:"Con xin lỗi,con đã không xin phép mà đã chạm vào người"
Thẩm Hi Dao liếc hắn,giận dữ phất tay:"Đi thôi,nơi đây không an toàn"
Trước hết y lẩm bẩm gọi đợt Tử Linh đến,giúp xử lý con Khổng Nhãn Xà này. Không bao lâu thì Khổng Nhãn Xà cũng không còn,giúp y thở phào đôi chút
Y gọi Kha Nhã,nhảy lên định bay đi, nhưng rồi chợt nhớ ra Hà Sở Tiêu còn ở phía sau.Y quay người,đối diện với ánh mắt long lanh mà ngoan ngoãn kia của hăn
Hà Sở Tiêu chưa có kiếm linh,bởi thế không thể ngự kiếm đi đâu được,chỉ khư khư ôm chiếc cung thì làm được gì.Mà hắn thì không dám hỏi sư tôn thêm câu nào vì vẻ mặt tức giận ban nãy của người
"Ngây ra đó làm gì?Ngươi muốn ở đây nộp mạng cho Khổng Nhãn Xà sao?Mau đi cùng ta".Thẩm Hi Dao lạnh lẽo nói
Hà Sở Tiêu hoàn hồn,ngập ngừng nói:"Người chưa cho phép mà,con không dám...". Dừng trong giây lát,hắn nói tiếp:"Người vừa cho phép con đúng không ạ?
Thẩm Hi Dao không lặp lại lời nói lần hai,quay mặt đi hướng khác. Hà Sở Tiêu làm sao không hiểu ý được,hắn lấy lại nụ cười hằng ngày,bước lên lưỡi kiếm Kha Nhã
(Điểm thiện cảm:+100)
Hai người bay lên trời,phóng nhanh khắp kết giới tìm Tinh Tuyết Tuyết. Đây là lần thứ hai Hà Sở Tiêu được ngự kiếm chung với sư tôn,như một đứa trẻ không hiểu sự đời,trong lòng cảm thấy vui vẻ khó tả
"Sư tôn, máu cứ chảy ra,người có chịu được không vậy?"
Hà Sở Tiêu nhìn vào tấm lưng đầy máu của y,cộng thêm hắn nhận ra y liên tục run rẩy mà ôm ngực,hắn rất lo lắng,không thể cứ đứng im nhìn được
Thẩm Hi Dao không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt đệ tử,bèn hờ hững nói:"Ta không sao,chỉ là một vết thương nhỏ thôi"
Y nói để làm màu,xương sườn gãy mà không đau thì y không phải con người rồi.Y sợ đau,không giỏi chịu đựng,miệng dẫu muốn la lắm nhưng còn Hà Sở Tiêu phía sau,không thể tùy tiện
Nhờ các vị môn chủ vào ứng cứu nên tình hình trong kết giới đã ổn định hơn hẳn,số lượng đệ tử trong đây đã được đem ra ngoài nhiều hơn.Nhưng có điều mãi không thấy Tinh Tuyết Tuyết đâu
Bay khắp kết giới mà bóng dáng cô nhóc kia không thấy đâu.Sắc mặt Thẩm Hi Dao đã nhợt nhạt rất khó coi,y biết
Tinh Tuyết Tuyết đằng nào cũng tự lo cho bản thân được,thế nên y dứt khoát bay về
Lúc bấy giờ Hà Sở Tiêu mới hoàn hồn,vội vội vàng vàng nhặt Chu Huyết lên,bắn vào mắt Khổng Nhãn Xà.Sau đó hắn tiến lại chỗ y đứng, mừng rỡ nói:"Sư tôn"
Nhìn thái độ của hắn không giống như "chưa phát hiện ra tình hiện tại" lắm,rõ ràng biết thừa y sẽ đến mà còn giả vờ giả vịt
Thẩm Hi Dao quay mặt về hướng Khổng Nhãn Xà,cố tình tránh né ánh mắt của Hà Sở Tiêu,nói:"Ngươi muốn chết lắm sao?Thấy nguy hiểm cũng không phản kháng!Thật vô dụng!"
Hà Sở Tiêu ôm cánh tay bị thương,ủ rũ nói:"Con xin lỗi,con không ngờ lại gặp phải sinh vật đáng sợ này...con yếu kém quá"
Lần nữa Thẩm Hi Dao phải phân vân về việc có nên tin tưởng Hà Sở Tiêu không.Cái đang vẻ này mang nhiều nét tủi thân,giống như một đứa vừa bị té,vết thương đầy người nhưng cuối cùng chỉ nhận lại lời trách cứ từ người lớn
Thẩm Hi Dao vừa chán ghét vừa cảm thấy đáng thương,cuối cùng chọn cách lạnh nhạt nói:"Không thể trách ngươi,ngay cả ta cũng rất khó đối phó với Khổng Nhãn Xà"
Câu nói "không thể trách ngươi" vừa thốt ra liền giúp Hà Sở Tiêu lấy lại phấn chấn,bỏ nét ủ rũ ban nãy mà cười tươi:"Vâng ạ"
(Điểm thiện cảm:+100)
Bỗng cả người Thẩm Hi Dao bị một lực mạnh hất qua sang một bên. Cơ thể y đập vào tảng đá to,tiếng răng rắc của xương gãy vang lên,đồng thời cơn đau từ lưng lập tức truyền đến,y phun ra một ngụm máu tươi, văng hết lên bộy phục
Hà Sở Tiêu hốt hoảng,gọi lớn:"Sư tôn!"
Thẩm Hi Dao cảm nhận được cơn đau bắt đầu lan tới ngực,thầm nghĩ:"Đm,gãy xương sườn rồi"
Y một mặt lau máu, một mặt quay người tìm kẻ gây ra việc này.Cùng lúc có bóng đen phủ tới,che khuất ánh sáng của y.Thẩm Hi Dao nhanh chóng lách người sang,ngẩn đầu nhìn
Khổng Nhãn Xà dùng đuôi đập cực mạnh,vỡ luôn tảng đá to ban nãy,nếu Thẩm Hi Dao không né kịp chắc chỉ có nước trở thành một đống bẹp dí
Hà Sở Tiêu chạy đến,một tay đỡ Thẩm Hi Dao,một tay lấy ra trong túi mấy lá bùa.Khổng Nhãn Xà bị mấy lá bùa dán vào người,ban đầu có giãy giụa nhưng rất nhanh đã không còn phản ứng,ngược lại mấy lá bùa kia rơi xuống đất,mất hết tác dụng
Là yêu quái mà không sợ đạo bùa,hơn nữa còn khiến bùa mất linh, loài Khổng Nhãn Xà này mạnh hơn tưởng tượng của Hà Sở Tiêu
Hắn cả kinh,đỡ y đứng lên trước khi đồn tấn công tiếp theo của Khổng Nhãn Xà chuyển đến.Thẩm Hi Dao ôm ngực,phần áo sau lưng của y cũng bắt đầu chảy máu.Y phải chịu đựng cơn đau từ trong lẫn ngoài
Điên thật,y đáng lẽ muốn tìm Tinh Tuyết Tuyết mà,bây giờ nán lại chỗ Hà Sở Tiêu làm gì để bị thương nặng thế này!
Hà Sở Tiêu có hào quang bảo vệ,ngay từ đầu khi y thấy hắn gặp nguy hiểm thì cũng nên làm lơ bỏ qua rồi,dù sao hắn cũng đâu thể chết được
Đáng ra là y không nỡ bỏ mặc Hà Sở Tiêu,cuối cùng lại đổ lỗi lên đầu hắn.Dẫu biết bản thân có hơi vô lý nhưng y vẫn giận cá chém thớt lên người Hà Sở Tiêu:"Buông ra,ta không cần ngươi đỡ!"
Hà Sở Tiêu sững người,gương mặt thoáng chút hiện sự buồn bã,vội buông tay, lùi ra sau,đáp:"Con xin lỗi,con đã không xin phép mà đã chạm vào người"
Thẩm Hi Dao liếc hắn,giận dữ phất tay:"Đi thôi,nơi đây không an toàn"
Trước hết y lẩm bẩm gọi đợt Tử Linh đến,giúp xử lý con Khổng Nhãn Xà này. Không bao lâu thì Khổng Nhãn Xà cũng không còn,giúp y thở phào đôi chút
Y gọi Kha Nhã,nhảy lên định bay đi, nhưng rồi chợt nhớ ra Hà Sở Tiêu còn ở phía sau.Y quay người,đối diện với ánh mắt long lanh mà ngoan ngoãn kia của hăn
Hà Sở Tiêu chưa có kiếm linh,bởi thế không thể ngự kiếm đi đâu được,chỉ khư khư ôm chiếc cung thì làm được gì.Mà hắn thì không dám hỏi sư tôn thêm câu nào vì vẻ mặt tức giận ban nãy của người
"Ngây ra đó làm gì?Ngươi muốn ở đây nộp mạng cho Khổng Nhãn Xà sao?Mau đi cùng ta".Thẩm Hi Dao lạnh lẽo nói
Hà Sở Tiêu hoàn hồn,ngập ngừng nói:"Người chưa cho phép mà,con không dám...". Dừng trong giây lát,hắn nói tiếp:"Người vừa cho phép con đúng không ạ?
Thẩm Hi Dao không lặp lại lời nói lần hai,quay mặt đi hướng khác. Hà Sở Tiêu làm sao không hiểu ý được,hắn lấy lại nụ cười hằng ngày,bước lên lưỡi kiếm Kha Nhã
(Điểm thiện cảm:+100)
Hai người bay lên trời,phóng nhanh khắp kết giới tìm Tinh Tuyết Tuyết. Đây là lần thứ hai Hà Sở Tiêu được ngự kiếm chung với sư tôn,như một đứa trẻ không hiểu sự đời,trong lòng cảm thấy vui vẻ khó tả
"Sư tôn, máu cứ chảy ra,người có chịu được không vậy?"
Hà Sở Tiêu nhìn vào tấm lưng đầy máu của y,cộng thêm hắn nhận ra y liên tục run rẩy mà ôm ngực,hắn rất lo lắng,không thể cứ đứng im nhìn được
Thẩm Hi Dao không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt đệ tử,bèn hờ hững nói:"Ta không sao,chỉ là một vết thương nhỏ thôi"
Y nói để làm màu,xương sườn gãy mà không đau thì y không phải con người rồi.Y sợ đau,không giỏi chịu đựng,miệng dẫu muốn la lắm nhưng còn Hà Sở Tiêu phía sau,không thể tùy tiện
Nhờ các vị môn chủ vào ứng cứu nên tình hình trong kết giới đã ổn định hơn hẳn,số lượng đệ tử trong đây đã được đem ra ngoài nhiều hơn.Nhưng có điều mãi không thấy Tinh Tuyết Tuyết đâu
Bay khắp kết giới mà bóng dáng cô nhóc kia không thấy đâu.Sắc mặt Thẩm Hi Dao đã nhợt nhạt rất khó coi,y biết
Tinh Tuyết Tuyết đằng nào cũng tự lo cho bản thân được,thế nên y dứt khoát bay về
/115
|