Ngày hôm đó bách gia tiên môn theo thường lệ mở tiệc sau cuộc thi Đạm Hội.Dẫu có nhiều đệ tử bị thương nhưng đây là một phần bắt buộc,cũng xem như an ủi luôn những đệ tử ấy
Thấm Hi Dao cảm thấy không được khỏe,bèn rút quân cùng Tinh Tuyết Tuyết và Hà Sở Tiêu về trước
Đêm đến, Thẩm Hi Dao chuẩn bị đi ngủ nhưng nhớ đến sự việc sáng nay lên liền gọi Linh Điệp vào phòng trò chuyện một chút
Linh Điệp thản nhiên chiếm hết cái giường của y,một tay đặt lên ấn đường,một tay ngoắc ngoắc làm màu:"Còn chẳng phải do quý khách gây ra sao?"
Thẩm Hi Dao nhướng mày:"Ta gây ra?Ta chưa từng nói chuyện với ma tộc,càng chưa gây hiềm khích với họ,chẳng lẽ đầu độc ta một lần vẫn chưa đủ ư?"
Linh Điệp nhoen miệng, nói:"Không phải.Quý khách còn nhớ mấy năm trước có nhờ Tinh Tuyết Tuyết xuống mua bánh hoa quế không?"
Thẩm Hi Dao ù ù cạc cạc đáp:"Nhớ,nhưng có liên quan gì đến việc Khổng Nhãn Xà được thả vào cuộc thi Đạm
Hội?"
Linh Điệp mân mê món trang sức hình con bướm trên đầu, cười cười:"Thiên cơ bất khả lộ,sau này quý khách sẽ biết ngay thôi"
Thẩm Hi Dao nghiến răng, nếu không phải y bị gãy xương, không vận động mạnh được thì y đã tẩn Linh Điệp không chừa phát nào rồi
"Phí lời!". Đoạn Thấm Hi Dao tặc lưỡi:"Ta thật là không thể hiểu nổi,lẽ ra Hà Sở Tiêu là nhân vật chính,đã được định sẵn là không bao giờ chết. Vậy mà ta lại không tự kiểm soát được bản thân mà lao đến cứu hắn"
Khi ấy, là y không đành lòng nhìn cảnh Hà Sở Tiêu chật vật đối phó với Khổng Nhãn Xà
Là y vẫn xem hắn là đệ tử của mình, không nỡ thấy hắn bị thương dù chỉ một chút
Rốt cục y không ghét hắn như y nghĩ,rõ ràng quan tâm nhưng lại cố chấp phủ nhận
Chỉ vì y nhớ đến một Hà Sở Tiêu thân mặc hắc y đã lấy mạng mình trong nguyên tác mà đổ lỗi lên đầu một Hà Sở
Tiêu ngây thơ thuần khiết,vốn chưa hề gây ra chuyện gì
Đáng lẽ ngay từ đầu Hà Sở Tiêu cũng không trở nên mưu mô đến vậy,chẳng qua vì lời nói vô tình lẫn sự lạnh nhạt của sư tôn mới biến hắn trở thành con người tàn ác,giết người không gớm tay
Sau tất cả,Thẩm Hi Dao xem hắn như cơn ác mộng không thể bỏ,hết lần này đến lần khác đối mặt,hết lần này đến lần khác kinh sợ, muốn chấm dứt càng nhanh càng tốt
Cốc cốc
"Sư tôn,người chưa ngủ ạ? Có thể cho con vào được không?"
Thẩm Hi Dao và Linh Điệp cùng lúc hốt hoảng.Như có tật giật mình,Linh Điệp nhanh tay lẹ chân chui xuống giường, Thẩm Hi Dao cùng ngồi ngay ngắn hơn,ho nhẹ:"Vào đi"
Đã có sự cho phép, Hà Sở Tiêu bấy giờ mới mở cửa bước vào.Hắn nhìn Thẩm Hi Dao với sắc mặt nhợt nhạt, thân áo trắng cũng dính vài vết máu đỏ mà liên tục tự trách ở trong lòng
Dù biết tiếp theo Hà Sở Tiêu sẽ làm gì,song y vẫn hỏi cho có lệ:"Nửa đêm nửa hôm,ngươi không ngủ đi mà qua phòng ta làm gì?"
Hắn mím môi, chắp hai tay trước ngực, nói:"Sư tôn, là đệ tử vô năng,sáng nay không lấy được thứ hạng cao cho người,hơn nữa...hơn nữa còn khiến người bị liên luy."
Thẩm Hi Dao cắt ngang:"Khổng Nhãn Xà không phải loài dễ đối phó,ngay cả ta cũng khó tiêu diệt được. Suy cho cùng không thể trách ngươi được"
Hà Sở Tiêu dứt khoát quỳ xuống,nói:"Sư tôn,con thấy bản thân thật vô dụng,con...con xin phép được xuống núi để tự rèn luyện bản thân"
Nhất thời y không biết nên nói thế nào
"Hừ, ngươi đủ lông đủ cánh rồi nên muốn rời khỏi Áng Ngọc Phong à?Được thôi,ta cho ngươi toại nguyện. Một khi đã bước chân khỏi đây rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa,tốt nhất là cút đi càng xa càng tốt"
Nghĩ tới câu Thẩm Hi Dao đã từng nói trong nguyên tác,vừa ngầu vừa tàn nhẫn nhưng y lại không thể thốt ra thành lời.Lưỡng lự đôi chút,không hiểu sao cuối cùng y lại không chọn cách nói chuyện mà y xem như thói quen này
"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Từ nhỏ ngươi đã sống ở Áng Ngọc Phong,muốn xuống núi tự lập e rằng không phải chuyện dễ dàng"
Lông mày Hà Sở Tiêu hơi chau lại,kiên quyết nói:"Ngay cả tự lập cũng không làm được thì liệu con còn có thể làm được gì? Sư tôn,con chỉ có một thỉnh cầu này,người..."
Nửa câu sau đã gần tới đầu lưỡi,nhưng Hà Sở Tiêu đã nhanh chóng nhận thức được,vội vàng thu ý định ban nãy về.Hắn muốn nói rằng "người dù sao cũng đâu thích một đứa đệ tử vô dụng như vậy" nhưng thấy nếu nói ra y sẽ giận
Hắn dập đầu,không nói gì thêm.Thẩm Hi Dao bây giờ đột nhiên lại có chút không nỡ,dù tâm lúc nào cũng nói hai chữ "chán ghét" nhưng y không ghét hắn đến vậy
"Thắng thua không quan trọng,ngươi..." (2°
Như thể biết được y sẽ nói những gì,hệ thống lập tức hiện ra với dòng chữ đỏ: [Cảnh báo:Đây là tình tiết quan trọng,quý khách không thể thay đổi được.Nếu phá hỏng thì lập tức số điểm thiện cảm sẽ tuột về 0, tương đương đăng xuất!)
(Thời gian đếm ngược)
(10...]
(9...)
(8..]
Thẩm Hi Dao trợn mắt,quát:"Hệ thống các ngươi làm việc từ từ thôi,gấp quá ai mà làm cho kịp!Từ từ,đã bảo từ từ, để người ta tìm câu nói phù hợp đã!"
(4..]
(3..]
(2.]
Thẩm Hi Dao bực mình hất thẳng tấm bảng kia đập vào tường,quay sang dùng giọng điệu hờ hững nói với Hà Sở
Tiêu:"Nếu đó là mong ước của ngươi"
Hà Sở Tiêu vốn không mong chờ gì ở việc cầu xin này,thậm chí hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một đòn roi hay lời chửi mắng không chút lưu tình của Thẩm Hi Dao. Ai ngờ ấy vậy mà sư tôn lại đồng ý,hơn nữa là không mắng hắn một lời
"Khi nào ngươi xuất phát?"
Hà Sở Tiêu đáp:"Ngày mai ạ"
"Ừm,đi gấp vậy à?". Thẩm Hi Dao nói bằng giọng tiếc nuối:"Ngươi đã nói cho Tuyết Tuyết chưa?"
"Con đã nói rồi,tỷ ấy không nói gì cả,có vẻ hơi buồn"
"Ừm". Đoạn y nằm xuống giường,nói:"Nhớ rằng ngươi là môn hạ của của ta,phải giữ trọn lễ nghĩa,không làm điều trái đạo lý"
Xong việc y quay lưng về phía hắn,nói câu cuối cùng: "Ngươi về phòng đi,ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai"
Thấm Hi Dao cảm thấy không được khỏe,bèn rút quân cùng Tinh Tuyết Tuyết và Hà Sở Tiêu về trước
Đêm đến, Thẩm Hi Dao chuẩn bị đi ngủ nhưng nhớ đến sự việc sáng nay lên liền gọi Linh Điệp vào phòng trò chuyện một chút
Linh Điệp thản nhiên chiếm hết cái giường của y,một tay đặt lên ấn đường,một tay ngoắc ngoắc làm màu:"Còn chẳng phải do quý khách gây ra sao?"
Thẩm Hi Dao nhướng mày:"Ta gây ra?Ta chưa từng nói chuyện với ma tộc,càng chưa gây hiềm khích với họ,chẳng lẽ đầu độc ta một lần vẫn chưa đủ ư?"
Linh Điệp nhoen miệng, nói:"Không phải.Quý khách còn nhớ mấy năm trước có nhờ Tinh Tuyết Tuyết xuống mua bánh hoa quế không?"
Thẩm Hi Dao ù ù cạc cạc đáp:"Nhớ,nhưng có liên quan gì đến việc Khổng Nhãn Xà được thả vào cuộc thi Đạm
Hội?"
Linh Điệp mân mê món trang sức hình con bướm trên đầu, cười cười:"Thiên cơ bất khả lộ,sau này quý khách sẽ biết ngay thôi"
Thẩm Hi Dao nghiến răng, nếu không phải y bị gãy xương, không vận động mạnh được thì y đã tẩn Linh Điệp không chừa phát nào rồi
"Phí lời!". Đoạn Thấm Hi Dao tặc lưỡi:"Ta thật là không thể hiểu nổi,lẽ ra Hà Sở Tiêu là nhân vật chính,đã được định sẵn là không bao giờ chết. Vậy mà ta lại không tự kiểm soát được bản thân mà lao đến cứu hắn"
Khi ấy, là y không đành lòng nhìn cảnh Hà Sở Tiêu chật vật đối phó với Khổng Nhãn Xà
Là y vẫn xem hắn là đệ tử của mình, không nỡ thấy hắn bị thương dù chỉ một chút
Rốt cục y không ghét hắn như y nghĩ,rõ ràng quan tâm nhưng lại cố chấp phủ nhận
Chỉ vì y nhớ đến một Hà Sở Tiêu thân mặc hắc y đã lấy mạng mình trong nguyên tác mà đổ lỗi lên đầu một Hà Sở
Tiêu ngây thơ thuần khiết,vốn chưa hề gây ra chuyện gì
Đáng lẽ ngay từ đầu Hà Sở Tiêu cũng không trở nên mưu mô đến vậy,chẳng qua vì lời nói vô tình lẫn sự lạnh nhạt của sư tôn mới biến hắn trở thành con người tàn ác,giết người không gớm tay
Sau tất cả,Thẩm Hi Dao xem hắn như cơn ác mộng không thể bỏ,hết lần này đến lần khác đối mặt,hết lần này đến lần khác kinh sợ, muốn chấm dứt càng nhanh càng tốt
Cốc cốc
"Sư tôn,người chưa ngủ ạ? Có thể cho con vào được không?"
Thẩm Hi Dao và Linh Điệp cùng lúc hốt hoảng.Như có tật giật mình,Linh Điệp nhanh tay lẹ chân chui xuống giường, Thẩm Hi Dao cùng ngồi ngay ngắn hơn,ho nhẹ:"Vào đi"
Đã có sự cho phép, Hà Sở Tiêu bấy giờ mới mở cửa bước vào.Hắn nhìn Thẩm Hi Dao với sắc mặt nhợt nhạt, thân áo trắng cũng dính vài vết máu đỏ mà liên tục tự trách ở trong lòng
Dù biết tiếp theo Hà Sở Tiêu sẽ làm gì,song y vẫn hỏi cho có lệ:"Nửa đêm nửa hôm,ngươi không ngủ đi mà qua phòng ta làm gì?"
Hắn mím môi, chắp hai tay trước ngực, nói:"Sư tôn, là đệ tử vô năng,sáng nay không lấy được thứ hạng cao cho người,hơn nữa...hơn nữa còn khiến người bị liên luy."
Thẩm Hi Dao cắt ngang:"Khổng Nhãn Xà không phải loài dễ đối phó,ngay cả ta cũng khó tiêu diệt được. Suy cho cùng không thể trách ngươi được"
Hà Sở Tiêu dứt khoát quỳ xuống,nói:"Sư tôn,con thấy bản thân thật vô dụng,con...con xin phép được xuống núi để tự rèn luyện bản thân"
Nhất thời y không biết nên nói thế nào
"Hừ, ngươi đủ lông đủ cánh rồi nên muốn rời khỏi Áng Ngọc Phong à?Được thôi,ta cho ngươi toại nguyện. Một khi đã bước chân khỏi đây rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa,tốt nhất là cút đi càng xa càng tốt"
Nghĩ tới câu Thẩm Hi Dao đã từng nói trong nguyên tác,vừa ngầu vừa tàn nhẫn nhưng y lại không thể thốt ra thành lời.Lưỡng lự đôi chút,không hiểu sao cuối cùng y lại không chọn cách nói chuyện mà y xem như thói quen này
"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Từ nhỏ ngươi đã sống ở Áng Ngọc Phong,muốn xuống núi tự lập e rằng không phải chuyện dễ dàng"
Lông mày Hà Sở Tiêu hơi chau lại,kiên quyết nói:"Ngay cả tự lập cũng không làm được thì liệu con còn có thể làm được gì? Sư tôn,con chỉ có một thỉnh cầu này,người..."
Nửa câu sau đã gần tới đầu lưỡi,nhưng Hà Sở Tiêu đã nhanh chóng nhận thức được,vội vàng thu ý định ban nãy về.Hắn muốn nói rằng "người dù sao cũng đâu thích một đứa đệ tử vô dụng như vậy" nhưng thấy nếu nói ra y sẽ giận
Hắn dập đầu,không nói gì thêm.Thẩm Hi Dao bây giờ đột nhiên lại có chút không nỡ,dù tâm lúc nào cũng nói hai chữ "chán ghét" nhưng y không ghét hắn đến vậy
"Thắng thua không quan trọng,ngươi..." (2°
Như thể biết được y sẽ nói những gì,hệ thống lập tức hiện ra với dòng chữ đỏ: [Cảnh báo:Đây là tình tiết quan trọng,quý khách không thể thay đổi được.Nếu phá hỏng thì lập tức số điểm thiện cảm sẽ tuột về 0, tương đương đăng xuất!)
(Thời gian đếm ngược)
(10...]
(9...)
(8..]
Thẩm Hi Dao trợn mắt,quát:"Hệ thống các ngươi làm việc từ từ thôi,gấp quá ai mà làm cho kịp!Từ từ,đã bảo từ từ, để người ta tìm câu nói phù hợp đã!"
(4..]
(3..]
(2.]
Thẩm Hi Dao bực mình hất thẳng tấm bảng kia đập vào tường,quay sang dùng giọng điệu hờ hững nói với Hà Sở
Tiêu:"Nếu đó là mong ước của ngươi"
Hà Sở Tiêu vốn không mong chờ gì ở việc cầu xin này,thậm chí hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một đòn roi hay lời chửi mắng không chút lưu tình của Thẩm Hi Dao. Ai ngờ ấy vậy mà sư tôn lại đồng ý,hơn nữa là không mắng hắn một lời
"Khi nào ngươi xuất phát?"
Hà Sở Tiêu đáp:"Ngày mai ạ"
"Ừm,đi gấp vậy à?". Thẩm Hi Dao nói bằng giọng tiếc nuối:"Ngươi đã nói cho Tuyết Tuyết chưa?"
"Con đã nói rồi,tỷ ấy không nói gì cả,có vẻ hơi buồn"
"Ừm". Đoạn y nằm xuống giường,nói:"Nhớ rằng ngươi là môn hạ của của ta,phải giữ trọn lễ nghĩa,không làm điều trái đạo lý"
Xong việc y quay lưng về phía hắn,nói câu cuối cùng: "Ngươi về phòng đi,ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai"
/115
|