Sáng hôm sau Hà Sở Tiêu thức sớm để chuẩn bị lên đường. Tinh Tuyết Tuyết yêu thương người sư đệ này hết mực, đương nhiên ra phải tiền Hà Sở Tiêu,cô nhóc cũng không quên bỏ vào tay nải của hắn mấy miếng bánh
Riêng Thẩm Hi Dao không biết vì sao mà lại không ra tiễn.Trong lòng y như có tâm ma,không dám đối diện với Hà
Sở Tiêu
Hà Sở Tiêu trước khi đi vẫn nở nụ cười như mọi ngày với Tinh Tuyết Tuyết, nhưng hắn lại không giấu được sự buồn bã khi nhìn vào căn phòng đóng kín cửa của sư tôn
Người vẫn như vậy,không dành thời gian cho hắn dù chỉ một chút
Đến cuối cùng, Hà Sở Tiêu cũng không kiềm chế được mà quay người nhìn một cái.Hắn mong rằng sư tôn sẽ mở cửa,sẽ cùng sư tỷ tiễn hắn
Nhưng tất cả chỉ là điều hắn ao ước. Cánh cửa vẫn khép, hoàn toàn không có ai bước ra. Thất vọng tràn trề, Hà Sở Tiêu không có cách nào,chỉ đành tự mình xuống núi
Linh Điệp nhận thấy y không được vui,đến vỗ vai y rồi cười cười:"Tôi biết quý khách thật tâm yêu thương Hà Sở
Tiêu không kém gì Tinh Tuyết Tuyết,không nỡ nhìn cảnh chia xa đau lòng này,nhưng ít nhất.."
Thẩm Hi Dao lập tức hất bàn tay Linh Điệp,gắt gỏng nói:"Toàn nói mấy câu dư thừa!"
Linh Điệp ngồi phịch xuống giường,vuốt tóc nói:"Quý khách chỉ đang lãng tránh...Mà thôi,tôi không có quyền gì,là quý khách tự quyết định hành động của mình"
Đột nhiên cánh cửa bị bật tung,Bạch Tử Yên hai mắt ướt nhẹp bước vào
"Chủ nhân,ranh con kia đã rời đi rồi, tôi cảm thấy đau lòng quá. Hu hu,không ngờ có một ngày Hà Sở Tiêu sẽ đi xa,không biết có còn gặp lại hay không"
Thẩm Hi Dao:".."
Linh Điệp:".."
Bạch Tử Yên tiếp tục khóc lóc,thậm chí còn giơ cánh lên lau nước mắt như thật.Người ngoài nhìn vào tưởng Bạch
Tử Yên rất thân thiết với Hà Sở Tiêu,hắn vừa đi xa liền khiến con chim này không chịu được
Thẩm Hi Dao cắt ngang tiếng khóc kia,lạnh tanh hỏi:"Ngươi đi chơi bao lâu rồi?Hừ,biết diễn đấy chứ"
Thấy chiêu trò bị vạch trần,Bạch Tử Yên không khóc nữa mà chuyển qua thái độ nghiêm túc, ho nhẹ vài cái làm màu rồi nói:"Chủ nhân đừng hiểu lầm,tôi đã đi mua đồ theo yêu cầu của ngài,nhưng vì đường lạ quá...ha ha,tôi bị lạc đường"
Mấy ngày trước khi diễn ra cuộc thi Đạm Hội,Thẩm Hi Dao có nhờ Bạch Tử Yên xuống núi mua một vài món đồ.N-hưng sau hôm ấy thì không thấy con chim vô dụng này trở lại nữa
Cứ tưởng là đã chết quách ở xó chợ nào rồi, ai ngờ hôm nay cũng có thể lết cái thân xác này về Áng Ngọc Phong,hơn nữa lại giả bộ giả tịch thương tiếc Hà Sở Tiêu, nếu không phải đã làm chuyện gì sai trái thì cũng là cố tình lấy lòng
"Ngươi lạc đường theo nàng hoàng anh ở bên ngoài,đợi nàng ta đuổi thẳng cổ thì mới chịu về đây,đúng không?"
Bạch Tử Yên lắp bắp:"À à...cũng có phần đúng..."
Thẩm Hi Dao:"Linh Điệp,mang con chim mê gái này đi luộc lên đi"
Linh Điệp xoa cằm,cười nham hiểm, nói:"Được,nhưng đi chiên ngon hơn đó"
"Không.. .không thể được...Áaaaa!"
Sáng hôm sau,Thẩm Hi Dao thức dậy như thường lệ,ra ngoài hóng mát,nhưng nhìn khung cảnh trống vắng trước mặt khiền trái tim y bất giác nặng trĩu
Không còn tiếng luyện kiếm mỗi sáng của Hà Sở Tiêu,không còn nghe được lời chào "sư tôn" của Hà Sở
Tiêu, không còn gì cả
Từ ngày Hà Sở Tiêu xuống núi,Tinh Tuyết Tuyết cũng tự nhốt mình trong phòng với đống số sách chất chồng,không thiết tha ra ngoài tập cung nữa
Chưa bao giờ y thấy Áng Ngọc Phong ảm đạm mà đìu hiu đến vậy...
Rõ ràng nói không quan tâm Hà Sở Tiêu, nhưng khi hắn đi ,tâm trạng y cũng không khá hơn được.Ngược lại còn thấy thiếu đi bóng hình ai đó, lạc lõng mà không biết nên diễn tả thế nào mới phải
Y đột nhiên nhớ nụ cười ngây ngô trước kia của Hà Sở Tiêu,nhớ hắn đã từng bị bỏng tay vì lấy cháo cho y ăn,nhớ hắn đã từng hỏi không biết bao nhiêu lần rằng "Người có ghét đệ không?"
Ghét ư? Chưa hẳn là ghét
Ngay cả chính y cũng không biết mình thực sự ghét hay yêu thương hắn
Y không biết lúc phát hiện Hà Sở Tiêu nhìn lén mình đọc sách,y đã vô thức mỉm cười
Mấy lần y đánh hắn có lẽ cũng chỉ vì y xem hắn là Hà Sở Tiêu trong nguyên tác-kẻ đã khiến Thẩm Hi Dao sống không được mà chết cũng không xong
"Trống quá...". Thẩm Hi Dao cúi mặt,bất giác buộc miệng
Lần này Hà Sở Tiêu đi,sau này hai sư đồ cũng không còn nhiều thời gian nói chuyện nghiêm túc với nhau
Từ khi xuống núi,hắn vô tình gặp Cầm Đình An,từ đó hắn không về Áng Ngọc Phong nữa.Chỉ đến khi vệt nứt Giao
Thiên trở nên nghiêm trọng thì hắn mới quay về,cùng bách gia tiên môn khâu lại
Sau đó thì...
Không còn sau đó nữa
Mấy ngày sau, Thẩm Hi Dao cảm giác như đã mất đi ai đó quan trọng nên suốt ngày chán nản,cứ bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ
"Chủ nhân,Tuyết Tuyết bảo tôi mang thức ăn đến cho ngài Dạo này ngài thiếu sức sống lắm,tôi lo chết mất"
Bạch Tử Yên bước vào với dĩa cơm trên tay,lo lắng nhìn dáng vẻ như người mất hồn của Thẩm Hi Dao mà không khỏi lo lắng
"Ta không ăn,ngươi đem ra ngoài đi"
"Nhưng..."
Bỗng có người chen ngang:"Chim trắng, để ta khuyên chủ nhân của ngươi"
Linh Điệp một tay cầm lấy dĩa cơm,một tay đẩy đẩy Bạch Tử Yên ra khỏi cửa:"Tâm trạng chủ nhân ngươi không được tốt,ngươi tốt nhất là đừng khiến y tức giận"
Đợi Bạch Tử Yên đã đi hẳn,Linh Điệp bấy giờ mới ngồi xuống,chống cằm nhìn Thẩm Hi Dao:"Quý khách ăn chút gì đi"
"Này,nghe tôi nói gì không vậy? Quý khách cứ thế này thì sao mà được!"
Thẩm Hi Dao thẩn thờ,buồn bã nói:"Ta đột nhiên nhớ Hà Sở Tiêu,ta thấy lạc lõng quá"
Riêng Thẩm Hi Dao không biết vì sao mà lại không ra tiễn.Trong lòng y như có tâm ma,không dám đối diện với Hà
Sở Tiêu
Hà Sở Tiêu trước khi đi vẫn nở nụ cười như mọi ngày với Tinh Tuyết Tuyết, nhưng hắn lại không giấu được sự buồn bã khi nhìn vào căn phòng đóng kín cửa của sư tôn
Người vẫn như vậy,không dành thời gian cho hắn dù chỉ một chút
Đến cuối cùng, Hà Sở Tiêu cũng không kiềm chế được mà quay người nhìn một cái.Hắn mong rằng sư tôn sẽ mở cửa,sẽ cùng sư tỷ tiễn hắn
Nhưng tất cả chỉ là điều hắn ao ước. Cánh cửa vẫn khép, hoàn toàn không có ai bước ra. Thất vọng tràn trề, Hà Sở Tiêu không có cách nào,chỉ đành tự mình xuống núi
Linh Điệp nhận thấy y không được vui,đến vỗ vai y rồi cười cười:"Tôi biết quý khách thật tâm yêu thương Hà Sở
Tiêu không kém gì Tinh Tuyết Tuyết,không nỡ nhìn cảnh chia xa đau lòng này,nhưng ít nhất.."
Thẩm Hi Dao lập tức hất bàn tay Linh Điệp,gắt gỏng nói:"Toàn nói mấy câu dư thừa!"
Linh Điệp ngồi phịch xuống giường,vuốt tóc nói:"Quý khách chỉ đang lãng tránh...Mà thôi,tôi không có quyền gì,là quý khách tự quyết định hành động của mình"
Đột nhiên cánh cửa bị bật tung,Bạch Tử Yên hai mắt ướt nhẹp bước vào
"Chủ nhân,ranh con kia đã rời đi rồi, tôi cảm thấy đau lòng quá. Hu hu,không ngờ có một ngày Hà Sở Tiêu sẽ đi xa,không biết có còn gặp lại hay không"
Thẩm Hi Dao:".."
Linh Điệp:".."
Bạch Tử Yên tiếp tục khóc lóc,thậm chí còn giơ cánh lên lau nước mắt như thật.Người ngoài nhìn vào tưởng Bạch
Tử Yên rất thân thiết với Hà Sở Tiêu,hắn vừa đi xa liền khiến con chim này không chịu được
Thẩm Hi Dao cắt ngang tiếng khóc kia,lạnh tanh hỏi:"Ngươi đi chơi bao lâu rồi?Hừ,biết diễn đấy chứ"
Thấy chiêu trò bị vạch trần,Bạch Tử Yên không khóc nữa mà chuyển qua thái độ nghiêm túc, ho nhẹ vài cái làm màu rồi nói:"Chủ nhân đừng hiểu lầm,tôi đã đi mua đồ theo yêu cầu của ngài,nhưng vì đường lạ quá...ha ha,tôi bị lạc đường"
Mấy ngày trước khi diễn ra cuộc thi Đạm Hội,Thẩm Hi Dao có nhờ Bạch Tử Yên xuống núi mua một vài món đồ.N-hưng sau hôm ấy thì không thấy con chim vô dụng này trở lại nữa
Cứ tưởng là đã chết quách ở xó chợ nào rồi, ai ngờ hôm nay cũng có thể lết cái thân xác này về Áng Ngọc Phong,hơn nữa lại giả bộ giả tịch thương tiếc Hà Sở Tiêu, nếu không phải đã làm chuyện gì sai trái thì cũng là cố tình lấy lòng
"Ngươi lạc đường theo nàng hoàng anh ở bên ngoài,đợi nàng ta đuổi thẳng cổ thì mới chịu về đây,đúng không?"
Bạch Tử Yên lắp bắp:"À à...cũng có phần đúng..."
Thẩm Hi Dao:"Linh Điệp,mang con chim mê gái này đi luộc lên đi"
Linh Điệp xoa cằm,cười nham hiểm, nói:"Được,nhưng đi chiên ngon hơn đó"
"Không.. .không thể được...Áaaaa!"
Sáng hôm sau,Thẩm Hi Dao thức dậy như thường lệ,ra ngoài hóng mát,nhưng nhìn khung cảnh trống vắng trước mặt khiền trái tim y bất giác nặng trĩu
Không còn tiếng luyện kiếm mỗi sáng của Hà Sở Tiêu,không còn nghe được lời chào "sư tôn" của Hà Sở
Tiêu, không còn gì cả
Từ ngày Hà Sở Tiêu xuống núi,Tinh Tuyết Tuyết cũng tự nhốt mình trong phòng với đống số sách chất chồng,không thiết tha ra ngoài tập cung nữa
Chưa bao giờ y thấy Áng Ngọc Phong ảm đạm mà đìu hiu đến vậy...
Rõ ràng nói không quan tâm Hà Sở Tiêu, nhưng khi hắn đi ,tâm trạng y cũng không khá hơn được.Ngược lại còn thấy thiếu đi bóng hình ai đó, lạc lõng mà không biết nên diễn tả thế nào mới phải
Y đột nhiên nhớ nụ cười ngây ngô trước kia của Hà Sở Tiêu,nhớ hắn đã từng bị bỏng tay vì lấy cháo cho y ăn,nhớ hắn đã từng hỏi không biết bao nhiêu lần rằng "Người có ghét đệ không?"
Ghét ư? Chưa hẳn là ghét
Ngay cả chính y cũng không biết mình thực sự ghét hay yêu thương hắn
Y không biết lúc phát hiện Hà Sở Tiêu nhìn lén mình đọc sách,y đã vô thức mỉm cười
Mấy lần y đánh hắn có lẽ cũng chỉ vì y xem hắn là Hà Sở Tiêu trong nguyên tác-kẻ đã khiến Thẩm Hi Dao sống không được mà chết cũng không xong
"Trống quá...". Thẩm Hi Dao cúi mặt,bất giác buộc miệng
Lần này Hà Sở Tiêu đi,sau này hai sư đồ cũng không còn nhiều thời gian nói chuyện nghiêm túc với nhau
Từ khi xuống núi,hắn vô tình gặp Cầm Đình An,từ đó hắn không về Áng Ngọc Phong nữa.Chỉ đến khi vệt nứt Giao
Thiên trở nên nghiêm trọng thì hắn mới quay về,cùng bách gia tiên môn khâu lại
Sau đó thì...
Không còn sau đó nữa
Mấy ngày sau, Thẩm Hi Dao cảm giác như đã mất đi ai đó quan trọng nên suốt ngày chán nản,cứ bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ
"Chủ nhân,Tuyết Tuyết bảo tôi mang thức ăn đến cho ngài Dạo này ngài thiếu sức sống lắm,tôi lo chết mất"
Bạch Tử Yên bước vào với dĩa cơm trên tay,lo lắng nhìn dáng vẻ như người mất hồn của Thẩm Hi Dao mà không khỏi lo lắng
"Ta không ăn,ngươi đem ra ngoài đi"
"Nhưng..."
Bỗng có người chen ngang:"Chim trắng, để ta khuyên chủ nhân của ngươi"
Linh Điệp một tay cầm lấy dĩa cơm,một tay đẩy đẩy Bạch Tử Yên ra khỏi cửa:"Tâm trạng chủ nhân ngươi không được tốt,ngươi tốt nhất là đừng khiến y tức giận"
Đợi Bạch Tử Yên đã đi hẳn,Linh Điệp bấy giờ mới ngồi xuống,chống cằm nhìn Thẩm Hi Dao:"Quý khách ăn chút gì đi"
"Này,nghe tôi nói gì không vậy? Quý khách cứ thế này thì sao mà được!"
Thẩm Hi Dao thẩn thờ,buồn bã nói:"Ta đột nhiên nhớ Hà Sở Tiêu,ta thấy lạc lõng quá"
/115
|