Mới được vài tháng mà Thẩm Hi Dao đã không chịu đựng được,mất ăn mất ngủ nên sức khỏe cũng không được tốt lắm
Tô Tư Mộc biết tình hình nên ngày nào cũng đến Áng Ngọc Phong thăm bệnh cho Thẩm Hi Dao,nhưng đến được mấy hôm thì bị y đuổi về
Không những Tô Tư Mộc mà Lâm Mi Hoa với Chúc Hiểu Phong cũng đến tìm y,song lần nào cũng bị y đuổi khéo với lý do "Muội hơi mệt,không muốn gặp ai cả"
Cuối cùng y quyết định xuống núi dạo chơi để quên đi sự trống vắng ở Áng Ngọc Phong. Thị trấn dưới chân Ngũ Điệp Sơn lúc nào cũng nhộn nhịp đông vui,do có sự bảo vệ của năm vị phong chủ nơi đây nên không người ma tộc nào dám bén mảng đến
Thẩm Hi Dao không thích bị người khác nhận ra rồi vây kín mít, thế nên y dùng áo choàng đen để không bị ai phát hiện.Y cũng rất thích ăn đồ ngọt,thế nên vừa xuống liền mua một đống bánh
Đường phố đúng là rất náo nhiệt,nhưng tâm trạng của Thẩm Hi Dao trước sau vẫn không thay đổi, vẫn cứ nặng trĩu không thể diễn tả được
Y bước đi trong vô định,bất chợt trông thấy đối diện có một đám người đang xôn xao bàn tán. Thái độ người nào người nấy đều nghiêm túc một cách kỳ lạ
Mọi thứ vô tình lọt vào mắt Thẩm Hi Dao,không khỏi khiến y tò mò.Sẵn tiện cũng muốn đi tìm cái gì đó giúp y khuây khỏa nên cứ thế tiến tới, lách người vào trong đám đông
Đám đông này đang vây quanh một gã đạo sĩ,trên đất còn có một nữ yêu tóc trắng,đầu mọc hai chiếc sừng hưu.Yêu nữ kia bị trói bởi sợi dây thừng,trên đó dán mấy lá bùa cố định
Nhưng điều làm Thẩm Hi Dao kinh ngạc hơn thảy là gã đạo sĩ kia đã từng xuất hiện trong kí ức của Tiểu Hồ. Là chính tay gã cầm đuốc thiêu sống một tiểu hồ ly vô tội
Bàn tay Thẩm Hi Dao bất giác siết chặt, nhưng y không vội ra tay,để xem gã ta sẽ làm gì
"Các vị,tôi vừa bắt được một người ma tộc,ả ta đến đây chắc hẳn là có âm mưu xâm lược nhân tộc chúng ta.Để diệt trừ hậu họa sau này,tôi hôm nay sẽ khiến ả ta hồn phi phách tán"
Gã đạo sĩ chắp tay chào một vòng rồi tuyên bố như thật.Bởi người ma tộc và nhân tộc trước nay đều thường xuyên xảy ra xung đột,thế nên hai bên không ưa gì nhau
Hôm nay nhìn người ma tộc yếu ớt không thể phản kháng cư nhiên khiến mọi người cảm thấy rất hả hê,đồng loạt vỗ tay tán thưởng
Ă ma tộc nửa người nửa hưu kia nghe vậy vô cùng hốt hoảng,dùng hết toàn bộ sức lực vùng vẫy.Cảm thấy không tài nào thoát được nên ả chuyến qua cầu xin thảm thiết
"Ta không muốn hại nhân tộc...ta không có ý xấu đâu mà,xin đừng giết ta,ta..."Như không biết phải biện minh cho bản thân thế nào,ả ma tộc im bặt, nhưng thay vào đó là hai hàng lệ nóng chảy dài
Mọi người xung quanh hoàn toàn không để lời cầu xin ban nãy lọt vào tai,vừa khinh thường nhìn y vừa cười lên không chút thương tiếc
Một cậu thanh niên lên tiếng:"Nói như ngươi ai mà tin cho được,ma tộc kẻ nào kẻ nấy cũng gian manh xảo trá, làm gì có chuyện không muốn hại nhân tộc? Lời ngươi nói đúng là hoang đường!"
Lập tức có giọng nữ chen vào: "Ma tộc cũng có tốt có xấu,chàng trai chưa hiểu sự đời như ngươi thì biết gì mà phán ra cái câu "ma tộc kẻ nào kẻ nấy cũng gian manh xảo trá"?"
Cậu thanh niên nhìn quanh,giữa đám đông nên không biết người nói là ai,dẫu vậy cậu ta vẫn lên tiếng đáp trả:"Cô nương muốn bênh vực nữ yêu này?Hừ, ma tộc trước giờ gặp người là giết,tội không thể tha"
Nữ nhân nọ tiếp tục đối chất:"Vậy ngươi đã tận mắt chứng kiến ma tộc giết người chưa? Nếu đã chưa thì đừng tuỳ tiện phán xét"
Màn cãi cọ qua lại này thu hút mọi sự chú ý của tất cả người ở đây, hết thảy ánh mắt đều đổ dồn lên chủ nhân của hai giọng nói trên.Ngay cả gã đạo sĩ cũng dừng làm màu,chăm chú hóng chuyện
"Không phải ma tộc nào cũng gian manh xảo trá.Nếu chẳng phải nhân tộc ép họ đến bước đường cùng thì liệu họ có giết người để tự vệ không?Ha,theo lời ngươi nói thì nhân tộc ai ai cũng tốt,còn ma tộc ai ai cũng xấu à?"
Cậu thanh niên không biết nên phản bác thế nào, nhất thời cứng họng.Nhưng sợ bản thân sẽ mất mặt nên cố gắng bẻ lái sang chuyện khác:"Cho dù không có ý hại người nhưng kẻ dị hợm như vậy cũng đáng bị diệt trừ"
Vừa dứt câu,ngay tức khắc có bóng người lướt qua.Là một người toàn thân mặc áo choàng đen,song gương mặt của người nọ không hề bị che giấu
Người nọ với đôi mắt sắc lạnh ném lên người cậu thanh niên,miệng khẽ nhếch:"Thật nực cười, một kẻ chưa làm gì sai nhưng lại phải nhận lấy kết cục thảm.Tại sao ngươi không nghĩ rằng người đáng bị hồn phi phách tán là chính ngươi?"
Tuổi trẻ vốn háo thắng,từ nãy đến giờ cậu thanh niên đã cố nhường nhịn cô nương này,bây giờ đã không thể kiềm chế được nữa
"Này!!".Cậu thanh niên mạnh bạo chụp lấy vai người đối diện, lớn giọng: "Cô nương cứ liên tục chống đối tôi,đừng tưởng tôi không dám đánh cô!"
Mấy người xung quanh thấy tình hình không ổn,nhanh chóng tiến lại ngăn cản.
"Cậu này,sao có thể đánh con gái nhà người ta được"
"Ư ừ,đừng manh động,có gì từ từ nói"
Cậu thanh niên nhất quyết không buông ,thậm chí còn tức giận quát lại đám đông: "Cút hết đi,cô ta bảo vệ nhân tộc,các người còn định đứng về phe cô ta à?"
Thẩm Hi Dao bình thản trước thái độ gắt gỏng kia,ngược lại có phần ung dung: "Ngươi cứ việc"
Thanh niên không khoang nhượng,tay siết thành nắm đấm,thẳng thừng nhắm vào y mà vung xuống
Rắc rắc
"Áaaa!!!"
Tiếng xương gãy từ bàn tay cậu thanh niên vang lên,kèm theo là tiếng la đầy đau đớn
Sự ngạc nhiên không hề che giấu của tất cả mọi người-một cô nương tưởng chừng chân yếu tay mềm ấy vậy mà lại nhẹ nhàng bẻ gãy bàn tay của cậu thanh niên
Y phủi tay,tháo mũ trùm đầu xuống,cười khinh:"Không biết tự lượng sức mình"
Tô Tư Mộc biết tình hình nên ngày nào cũng đến Áng Ngọc Phong thăm bệnh cho Thẩm Hi Dao,nhưng đến được mấy hôm thì bị y đuổi về
Không những Tô Tư Mộc mà Lâm Mi Hoa với Chúc Hiểu Phong cũng đến tìm y,song lần nào cũng bị y đuổi khéo với lý do "Muội hơi mệt,không muốn gặp ai cả"
Cuối cùng y quyết định xuống núi dạo chơi để quên đi sự trống vắng ở Áng Ngọc Phong. Thị trấn dưới chân Ngũ Điệp Sơn lúc nào cũng nhộn nhịp đông vui,do có sự bảo vệ của năm vị phong chủ nơi đây nên không người ma tộc nào dám bén mảng đến
Thẩm Hi Dao không thích bị người khác nhận ra rồi vây kín mít, thế nên y dùng áo choàng đen để không bị ai phát hiện.Y cũng rất thích ăn đồ ngọt,thế nên vừa xuống liền mua một đống bánh
Đường phố đúng là rất náo nhiệt,nhưng tâm trạng của Thẩm Hi Dao trước sau vẫn không thay đổi, vẫn cứ nặng trĩu không thể diễn tả được
Y bước đi trong vô định,bất chợt trông thấy đối diện có một đám người đang xôn xao bàn tán. Thái độ người nào người nấy đều nghiêm túc một cách kỳ lạ
Mọi thứ vô tình lọt vào mắt Thẩm Hi Dao,không khỏi khiến y tò mò.Sẵn tiện cũng muốn đi tìm cái gì đó giúp y khuây khỏa nên cứ thế tiến tới, lách người vào trong đám đông
Đám đông này đang vây quanh một gã đạo sĩ,trên đất còn có một nữ yêu tóc trắng,đầu mọc hai chiếc sừng hưu.Yêu nữ kia bị trói bởi sợi dây thừng,trên đó dán mấy lá bùa cố định
Nhưng điều làm Thẩm Hi Dao kinh ngạc hơn thảy là gã đạo sĩ kia đã từng xuất hiện trong kí ức của Tiểu Hồ. Là chính tay gã cầm đuốc thiêu sống một tiểu hồ ly vô tội
Bàn tay Thẩm Hi Dao bất giác siết chặt, nhưng y không vội ra tay,để xem gã ta sẽ làm gì
"Các vị,tôi vừa bắt được một người ma tộc,ả ta đến đây chắc hẳn là có âm mưu xâm lược nhân tộc chúng ta.Để diệt trừ hậu họa sau này,tôi hôm nay sẽ khiến ả ta hồn phi phách tán"
Gã đạo sĩ chắp tay chào một vòng rồi tuyên bố như thật.Bởi người ma tộc và nhân tộc trước nay đều thường xuyên xảy ra xung đột,thế nên hai bên không ưa gì nhau
Hôm nay nhìn người ma tộc yếu ớt không thể phản kháng cư nhiên khiến mọi người cảm thấy rất hả hê,đồng loạt vỗ tay tán thưởng
Ă ma tộc nửa người nửa hưu kia nghe vậy vô cùng hốt hoảng,dùng hết toàn bộ sức lực vùng vẫy.Cảm thấy không tài nào thoát được nên ả chuyến qua cầu xin thảm thiết
"Ta không muốn hại nhân tộc...ta không có ý xấu đâu mà,xin đừng giết ta,ta..."Như không biết phải biện minh cho bản thân thế nào,ả ma tộc im bặt, nhưng thay vào đó là hai hàng lệ nóng chảy dài
Mọi người xung quanh hoàn toàn không để lời cầu xin ban nãy lọt vào tai,vừa khinh thường nhìn y vừa cười lên không chút thương tiếc
Một cậu thanh niên lên tiếng:"Nói như ngươi ai mà tin cho được,ma tộc kẻ nào kẻ nấy cũng gian manh xảo trá, làm gì có chuyện không muốn hại nhân tộc? Lời ngươi nói đúng là hoang đường!"
Lập tức có giọng nữ chen vào: "Ma tộc cũng có tốt có xấu,chàng trai chưa hiểu sự đời như ngươi thì biết gì mà phán ra cái câu "ma tộc kẻ nào kẻ nấy cũng gian manh xảo trá"?"
Cậu thanh niên nhìn quanh,giữa đám đông nên không biết người nói là ai,dẫu vậy cậu ta vẫn lên tiếng đáp trả:"Cô nương muốn bênh vực nữ yêu này?Hừ, ma tộc trước giờ gặp người là giết,tội không thể tha"
Nữ nhân nọ tiếp tục đối chất:"Vậy ngươi đã tận mắt chứng kiến ma tộc giết người chưa? Nếu đã chưa thì đừng tuỳ tiện phán xét"
Màn cãi cọ qua lại này thu hút mọi sự chú ý của tất cả người ở đây, hết thảy ánh mắt đều đổ dồn lên chủ nhân của hai giọng nói trên.Ngay cả gã đạo sĩ cũng dừng làm màu,chăm chú hóng chuyện
"Không phải ma tộc nào cũng gian manh xảo trá.Nếu chẳng phải nhân tộc ép họ đến bước đường cùng thì liệu họ có giết người để tự vệ không?Ha,theo lời ngươi nói thì nhân tộc ai ai cũng tốt,còn ma tộc ai ai cũng xấu à?"
Cậu thanh niên không biết nên phản bác thế nào, nhất thời cứng họng.Nhưng sợ bản thân sẽ mất mặt nên cố gắng bẻ lái sang chuyện khác:"Cho dù không có ý hại người nhưng kẻ dị hợm như vậy cũng đáng bị diệt trừ"
Vừa dứt câu,ngay tức khắc có bóng người lướt qua.Là một người toàn thân mặc áo choàng đen,song gương mặt của người nọ không hề bị che giấu
Người nọ với đôi mắt sắc lạnh ném lên người cậu thanh niên,miệng khẽ nhếch:"Thật nực cười, một kẻ chưa làm gì sai nhưng lại phải nhận lấy kết cục thảm.Tại sao ngươi không nghĩ rằng người đáng bị hồn phi phách tán là chính ngươi?"
Tuổi trẻ vốn háo thắng,từ nãy đến giờ cậu thanh niên đã cố nhường nhịn cô nương này,bây giờ đã không thể kiềm chế được nữa
"Này!!".Cậu thanh niên mạnh bạo chụp lấy vai người đối diện, lớn giọng: "Cô nương cứ liên tục chống đối tôi,đừng tưởng tôi không dám đánh cô!"
Mấy người xung quanh thấy tình hình không ổn,nhanh chóng tiến lại ngăn cản.
"Cậu này,sao có thể đánh con gái nhà người ta được"
"Ư ừ,đừng manh động,có gì từ từ nói"
Cậu thanh niên nhất quyết không buông ,thậm chí còn tức giận quát lại đám đông: "Cút hết đi,cô ta bảo vệ nhân tộc,các người còn định đứng về phe cô ta à?"
Thẩm Hi Dao bình thản trước thái độ gắt gỏng kia,ngược lại có phần ung dung: "Ngươi cứ việc"
Thanh niên không khoang nhượng,tay siết thành nắm đấm,thẳng thừng nhắm vào y mà vung xuống
Rắc rắc
"Áaaa!!!"
Tiếng xương gãy từ bàn tay cậu thanh niên vang lên,kèm theo là tiếng la đầy đau đớn
Sự ngạc nhiên không hề che giấu của tất cả mọi người-một cô nương tưởng chừng chân yếu tay mềm ấy vậy mà lại nhẹ nhàng bẻ gãy bàn tay của cậu thanh niên
Y phủi tay,tháo mũ trùm đầu xuống,cười khinh:"Không biết tự lượng sức mình"
/115
|