"Là Thẩm tông sư!"
Có người kích động hét lớn
Thẩm Hi Dao không thường xuyên xuống núi,bởi thế nên cho dù Áng Ngọc Phong tiếng tăm lừng lẫy thì không mấy ai nhớ mặt vị phong chủ này
Ban nãy do có người phát hiện ra bộ y phục xanh lam đặc trưng của Áng Ngọc Phong bên trong lớp áo choàng nên mới mạnh dạn đoán đây là Thấm Hi Dao
Việc đoán một người chỉ bằng một bộ y phục thì có vẻ mang nhiều tính cảm quan,nhưng người mặc y phục xanh lam mà còn tỏa ra khí chất ngời ngời như vậy trong tu chân có không nhiều,hơn nữa thị trấn này nằm dưới chân
Ngũ Điệp Sơn,vậy nên người xuất hiện đầu tiên trong tâm trí người dân dĩ nhiên là vị họ Thấm nào rồi
Tất cả nghe xong liền đồng loạt quay sang nhìn Thấm Hi Dao, lập tức bầu không khí trầm xuống,không ai nói lời nào
"Là ngài ấy rồi..có vẻ ngài ấy không được vui lắm,chúng ta nhỏ tiếng thôi"
"Ầy,đang vui thì đột nhiên ngài ấy đến lại phải giữ im lặng,đây là cái quy tắc gì chứ?"
Y cũng không quan tâm mấy lời bàn tán quanh tai, lạnh lùng nói với cậu thanh niên đang nằm quằn quại dưới đất:
"Hừ,mạnh miệng lắm.Loại như ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép,chẳng làm được gì"
Xong với một kẻ không biết điều,Thẩm Hi Dao nhanh chóng tiến lại gã đạo sĩ,tay gọi ra Kha Nhã Gã đạo sĩ thấy vậy trong lòng có chút bối rối,song bên ngoài vẫn cười lấy lệ:"Thẩm tông sư,ngài có nhã hứng với yêu nữ này sao?"
Không nhiều lời Kha Nhã liền vung xuống
Xoẹt
Sợi dây trói nữ yêu lập tức bị chém thành nhiều mảnh.Gã đạo sĩ cả kinh,hoang mang tiến tới:"Thẩm tông sư,sao ngài lại thả ả ta ra? Đây là người ma tộc, độc ác cực kỳ..."
Thẩm Hi Dao vuốt ve lưỡi kiếm,hỏi người lại:"Vậy ta xin hỏi đạo trưởng,yêu nữ này đã từng giết người chưa?"
Gã đạo sĩ rõ ràng hơi lúng túng,song vẫn biến hóa nhanh lẹ, đáp:"Không...không thấy,nhưng không thể khẳng định rằng ả ta thật sự chưa từng giết người"
Thẩm Hi Dao tiếp tục hỏi:"Nếu đã không thấy vậy sao còn muốn bắt về trừng phạt?"
Y càng nói càng dồn ép gã đạo sĩ kia lùi về sau.Cho dù hôm nay yêu nữ kia có thật sự là kẻ cực kỳ độc ác,đến đây vì giết nhân tộc đi chăng nữa thì y vẫn sẽ làm như vậy
Hình ảnh Tiểu Hồ bị thiêu sống không ngừng vây hãm tâm trí Thẩm Hi Dao.Nỗi đau thấu tâm can khi bị nhấn chìm trong biển lửa đồng thời khiến Thẩm Hi Dao càng thêm căm phẫn
"Ngươi lấy danh nghĩa trừ gian diệt ác, nhiều lần giết hại những ma tộc vô tội,đã vậy còn không biết hối cải.Hừ,hôm nay ngươi làm loạn ở đây,chẳng lẽ không xem Ngũ Điệp Sơn chúng ta ra gì à?"
Gã đạo sĩ cứng họng, nhất thời không biết nói thế nào.Thẩm Hi Dao giận dữ cùng cực,gọi Nhị Thập Thất tới, nói tiếp:"Xem ra đánh gãy tay chân ngươi vẫn được coi là nhẹ"
"Khoan...khoan đã Thẩm tông sư..."
Còn chưa dứt câu, tia điện không chút lưu tình đã giáng xuống.Lần này y dùng toàn bộ lực đánh,cũng xem như trả mối thù năm đó cho Tiểu Hồ
Cho đến khi gã đạo sĩ kia nằm dài dưới đất, máu tươi đầm đìa thì Thẩm Hi Dao bấy giờ mới tha cho.Y thu thần khí về,ném cho mọi người lẫn gã đạo sĩ sát khí khiến người ta nghẹt thở
Y cũng không thèm giải thích lý do vì sao mình lại đánh người ngay giữa đường thế này, căn bản không cần thiết
"Đi thôi,bây giờ cô được tự do rồi"
Thẩm Hi Dao cúi người,nhẹ nhàng nói với yêu nữ nửa người nửa nai kia,giọng điệu khác hẳn khi chất vấn gã đạo sĩ.Y không tài nào quên được một Tiểu Hồ ngây thơ năm đó, thế nên y đem toàn bộ dịu dàng dành cho một ma tộc phải chịu cảnh tương tự
Yêu nữ vẻ mặt sợ sệt vô cùng:"Tôi...tôi..."
Thẩm Hi Dao không cười nhưng giọng điệu hết mực ấm áp: "Đừng lo,ta không giết cô đâu". Nói đoạn y chìa tay ra,ý tốt rõ mồn một
Yêu nữ kia vẫn không nhận lấy ý tốt của y,có lẽ một phen sắp bị hồn phi phách tán ban nãy đã dọa nàng,nhất thời không hoàn hồn lại kịp
Thẩm Hi Dao kiên nhẫn đứng đợi
Sau một lúc,cuối cùng yêu nữ kia cũng nhận lấy ý tốt của Thẩm Hi Dao,khẽ khàng đặt ngón tay lên bàn y người đối diện,song nét mặt nàng có vẻ buồn bả: "Tôi không đi được...chân tôi bị thương rôi"
Thẩm Hi Dao khẽ cười,nói:"Vậy để ta cõng cô"
Đợi y đã đi hẳn,đám người phía sau mới bắt đầu nhốn nháo bàn tán
"Ghê quá,ngài ấy còn nhân tính không vậy?Đánh người ta dở sống dở chết thế này rồi cứ thế bỏ mặc đi luôn. Tôi sợ rồi,đi về trước đây"
"Cái gì chứ,người của Ngũ Điệp Sơn mà lại nữ yêu này hả?Có khi nào cấu kết với ma tộc không?"
Dẫu Thẩm Hi Dao có tàn nhẫn thế nào thì cũng là vị phong chủ của Ngũ Điệp Sơn,bao năm bảo vệ trấn này khỏi nguy hiểm,huống hồ ban nãy người bị đánh cũng không phải bọn họ,thế nên lập tức có người lên tiếng bênh vực
"Lại nghĩ bậy gì vậy?Người ta là danh môn chính phái, ai đời lại làm cái chuyện như cấu kết với ma tộc chứ: Động não tý đi"
Đi đến một quán nước bên đường, Thẩm Hi Dao đặt nữ yêu xuống,bản thân y thì quỳ xuống kiểm tra vết thương cho nữ yêu
Hai cổ chân đều đã gãy,sưng lên cùng vết bầm tím,nếu y đoán không sai là tại gã đạo sĩ đánh đến gãy chân để nàng ta không thể chạy thoát được
Nhưng tại sao phải đánh gãy chân trong khi gã có bùa?
"Cô sao lại cứu tôi?Không sợ tôi là người ma tộc sẽ giết người ư?"
Nữ yêu nghiên đầu nhìn y,bất chợt hỏi.Thẩm Hi Dao ngẩn mặt, đáp:"Cho dù cô có giết người đi chăng nữa thì một khi đã rơi vào tay ta rồi thì cũng không tùy ý làm loạn được"
"Đến khi đó ta tiêu diệt cô cũng chưa muộn"
Có người kích động hét lớn
Thẩm Hi Dao không thường xuyên xuống núi,bởi thế nên cho dù Áng Ngọc Phong tiếng tăm lừng lẫy thì không mấy ai nhớ mặt vị phong chủ này
Ban nãy do có người phát hiện ra bộ y phục xanh lam đặc trưng của Áng Ngọc Phong bên trong lớp áo choàng nên mới mạnh dạn đoán đây là Thấm Hi Dao
Việc đoán một người chỉ bằng một bộ y phục thì có vẻ mang nhiều tính cảm quan,nhưng người mặc y phục xanh lam mà còn tỏa ra khí chất ngời ngời như vậy trong tu chân có không nhiều,hơn nữa thị trấn này nằm dưới chân
Ngũ Điệp Sơn,vậy nên người xuất hiện đầu tiên trong tâm trí người dân dĩ nhiên là vị họ Thấm nào rồi
Tất cả nghe xong liền đồng loạt quay sang nhìn Thấm Hi Dao, lập tức bầu không khí trầm xuống,không ai nói lời nào
"Là ngài ấy rồi..có vẻ ngài ấy không được vui lắm,chúng ta nhỏ tiếng thôi"
"Ầy,đang vui thì đột nhiên ngài ấy đến lại phải giữ im lặng,đây là cái quy tắc gì chứ?"
Y cũng không quan tâm mấy lời bàn tán quanh tai, lạnh lùng nói với cậu thanh niên đang nằm quằn quại dưới đất:
"Hừ,mạnh miệng lắm.Loại như ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép,chẳng làm được gì"
Xong với một kẻ không biết điều,Thẩm Hi Dao nhanh chóng tiến lại gã đạo sĩ,tay gọi ra Kha Nhã Gã đạo sĩ thấy vậy trong lòng có chút bối rối,song bên ngoài vẫn cười lấy lệ:"Thẩm tông sư,ngài có nhã hứng với yêu nữ này sao?"
Không nhiều lời Kha Nhã liền vung xuống
Xoẹt
Sợi dây trói nữ yêu lập tức bị chém thành nhiều mảnh.Gã đạo sĩ cả kinh,hoang mang tiến tới:"Thẩm tông sư,sao ngài lại thả ả ta ra? Đây là người ma tộc, độc ác cực kỳ..."
Thẩm Hi Dao vuốt ve lưỡi kiếm,hỏi người lại:"Vậy ta xin hỏi đạo trưởng,yêu nữ này đã từng giết người chưa?"
Gã đạo sĩ rõ ràng hơi lúng túng,song vẫn biến hóa nhanh lẹ, đáp:"Không...không thấy,nhưng không thể khẳng định rằng ả ta thật sự chưa từng giết người"
Thẩm Hi Dao tiếp tục hỏi:"Nếu đã không thấy vậy sao còn muốn bắt về trừng phạt?"
Y càng nói càng dồn ép gã đạo sĩ kia lùi về sau.Cho dù hôm nay yêu nữ kia có thật sự là kẻ cực kỳ độc ác,đến đây vì giết nhân tộc đi chăng nữa thì y vẫn sẽ làm như vậy
Hình ảnh Tiểu Hồ bị thiêu sống không ngừng vây hãm tâm trí Thẩm Hi Dao.Nỗi đau thấu tâm can khi bị nhấn chìm trong biển lửa đồng thời khiến Thẩm Hi Dao càng thêm căm phẫn
"Ngươi lấy danh nghĩa trừ gian diệt ác, nhiều lần giết hại những ma tộc vô tội,đã vậy còn không biết hối cải.Hừ,hôm nay ngươi làm loạn ở đây,chẳng lẽ không xem Ngũ Điệp Sơn chúng ta ra gì à?"
Gã đạo sĩ cứng họng, nhất thời không biết nói thế nào.Thẩm Hi Dao giận dữ cùng cực,gọi Nhị Thập Thất tới, nói tiếp:"Xem ra đánh gãy tay chân ngươi vẫn được coi là nhẹ"
"Khoan...khoan đã Thẩm tông sư..."
Còn chưa dứt câu, tia điện không chút lưu tình đã giáng xuống.Lần này y dùng toàn bộ lực đánh,cũng xem như trả mối thù năm đó cho Tiểu Hồ
Cho đến khi gã đạo sĩ kia nằm dài dưới đất, máu tươi đầm đìa thì Thẩm Hi Dao bấy giờ mới tha cho.Y thu thần khí về,ném cho mọi người lẫn gã đạo sĩ sát khí khiến người ta nghẹt thở
Y cũng không thèm giải thích lý do vì sao mình lại đánh người ngay giữa đường thế này, căn bản không cần thiết
"Đi thôi,bây giờ cô được tự do rồi"
Thẩm Hi Dao cúi người,nhẹ nhàng nói với yêu nữ nửa người nửa nai kia,giọng điệu khác hẳn khi chất vấn gã đạo sĩ.Y không tài nào quên được một Tiểu Hồ ngây thơ năm đó, thế nên y đem toàn bộ dịu dàng dành cho một ma tộc phải chịu cảnh tương tự
Yêu nữ vẻ mặt sợ sệt vô cùng:"Tôi...tôi..."
Thẩm Hi Dao không cười nhưng giọng điệu hết mực ấm áp: "Đừng lo,ta không giết cô đâu". Nói đoạn y chìa tay ra,ý tốt rõ mồn một
Yêu nữ kia vẫn không nhận lấy ý tốt của y,có lẽ một phen sắp bị hồn phi phách tán ban nãy đã dọa nàng,nhất thời không hoàn hồn lại kịp
Thẩm Hi Dao kiên nhẫn đứng đợi
Sau một lúc,cuối cùng yêu nữ kia cũng nhận lấy ý tốt của Thẩm Hi Dao,khẽ khàng đặt ngón tay lên bàn y người đối diện,song nét mặt nàng có vẻ buồn bả: "Tôi không đi được...chân tôi bị thương rôi"
Thẩm Hi Dao khẽ cười,nói:"Vậy để ta cõng cô"
Đợi y đã đi hẳn,đám người phía sau mới bắt đầu nhốn nháo bàn tán
"Ghê quá,ngài ấy còn nhân tính không vậy?Đánh người ta dở sống dở chết thế này rồi cứ thế bỏ mặc đi luôn. Tôi sợ rồi,đi về trước đây"
"Cái gì chứ,người của Ngũ Điệp Sơn mà lại nữ yêu này hả?Có khi nào cấu kết với ma tộc không?"
Dẫu Thẩm Hi Dao có tàn nhẫn thế nào thì cũng là vị phong chủ của Ngũ Điệp Sơn,bao năm bảo vệ trấn này khỏi nguy hiểm,huống hồ ban nãy người bị đánh cũng không phải bọn họ,thế nên lập tức có người lên tiếng bênh vực
"Lại nghĩ bậy gì vậy?Người ta là danh môn chính phái, ai đời lại làm cái chuyện như cấu kết với ma tộc chứ: Động não tý đi"
Đi đến một quán nước bên đường, Thẩm Hi Dao đặt nữ yêu xuống,bản thân y thì quỳ xuống kiểm tra vết thương cho nữ yêu
Hai cổ chân đều đã gãy,sưng lên cùng vết bầm tím,nếu y đoán không sai là tại gã đạo sĩ đánh đến gãy chân để nàng ta không thể chạy thoát được
Nhưng tại sao phải đánh gãy chân trong khi gã có bùa?
"Cô sao lại cứu tôi?Không sợ tôi là người ma tộc sẽ giết người ư?"
Nữ yêu nghiên đầu nhìn y,bất chợt hỏi.Thẩm Hi Dao ngẩn mặt, đáp:"Cho dù cô có giết người đi chăng nữa thì một khi đã rơi vào tay ta rồi thì cũng không tùy ý làm loạn được"
"Đến khi đó ta tiêu diệt cô cũng chưa muộn"
/115
|