"Cô tên gì?".Thẩm Hi Dao hỏi
"Hạc…Hạc Lộc"
Hạc Lộc vừa nói vừa ngượng ngùng quay mặt đi ,bất giác cảm thấy tâm trạng phức tạp vô cùng. Thẩm Hi Dao thì không thấy gì bất thường,đơn giản là cứu người vô tội
Y nói: "Ừm, Hạc Lộc"
Hạc Lộc….Hạc Lộc...
Đây là một nhân vật dường như chưa từng xuất hiện trong nguyên tác,có lẽ vì sự cố hôm nay mới vô tình tăng thêm nhân vật cho câu truyện
Vốn sau khi Hà Sở Tiêu xuống núi,Thấm Hi Dao như trút được gánh nặng,trạng thái dễ chịu hơn hẳn.Những ngày sau đó cũng chuyên tâm vào việc quản lý Áng Ngọc Phong, thâm tâm ả còn mong rằng Hà Sở Tiêu đừng quay lại nữa
Khác hẳn một trời một vực với y,Hà Sở Tiêu vừa rời khi Ánh Ngọc Phong liền khiến y trở nên ủ rũ, mất ăn mất ngủ mấy ngày liền
Thế nên mới phải xuống núi cho khuây khỏa đây,ai ngờ lại gặp tình huống bất ngờ này. Xem ra nhân vật phát sinh
Hạc Lộc cốt yếu cũng không quan trọng mấy
Hạc Lộc bất chợt hỏi:"Cô và tôi không thân không thiết,tại sao cô lại cứu tôi?"
Thẩm Hi Dao đáp:"Ta cứu người vô tội,không phải chỉ cứu mình cô.Cho dù hôm nay người bị bắt không phải là cô thì ta vẫn cứu"
Dẫu không biết nhân vật này sẽ làm được gì,giúp rồi có trả ơn được không,nhưng tốt nhất vẫn cứ là thu nạp thêm người cùng phe để đối phó với Hà Sở Tiêu
Hạc Lộc im lặng,không hỏi nữa
Y dùng khăn tay mình luôn mang theo bên người xé làm đôi,băng bó cho nàng rồi mới yên lòng đứng lòng. Từ trên nhìn xuống,y bất giác không thể rời mắt khỏi gương mặt trắng trẻo của người đối diện
Da nàng trắng ngần, khóe mắt được trang điểm đậm,giúp đôi mắt nai của nàng vừa trông dịu dàng vừa mạnh mẽ.Dù trên mặt vẫn còn không ít những vết sẹo hay vết đen của bùn đất thì cũng không che được vẻ đẹp vốn có đó
Bộ sa y hơi mỏng manh, để lộ bờ vai hơi gầy song lại tạo nên đường cong mềm mại
Người ma tộc có đặc điểm chung mái tóc trắng đặc trưng. Không biết vì lí do gì mà chỉ cần một người có mái tóc trắng thì đích thị người đó là người ma tộc
Bởi thế Hạc Lộc cũng có đặc điểm tương tự. Mái tóc nàng buông dài,ôm lấy thân thể mảnh khảnh,mang đến cảm giác cần có ai đến để bảo vệ nữ nhân xinh đẹp này
"Cô đi không được,vậy có thể về ma tộc được không?".Thẩm Hi Dao hỏi:"Chắc là không đi được rồi,cô muốn về nhà ta tịnh dưỡng không?"
Hạc Lộc có chút chần chừ đáp:"Tôi không thể ở nhân tộc lâu...chắc tôi phải về nhân tộc ngay". Nàng cúi người,nói:
"Đa tạ ơn cứu mạng của tông sư,tôi không làm phiền ngài nữa đâu"
Thấm Hi Dao nói:"Cô nói vậy mà coi được à? Chân bị thương thì sao mà đi được.Đừng khách sáo,ta đưa cô đến
Áng Ngọc Phong trị thương"
Nói đoạn gọi Kha Nhã,nhảy lên,quay sang giơ tay về phía Hạc Lộc. Nàng ngẩn mặt,trong thoáng chốc có thể thấy sự đăn đo hiện rõ trong ánh mắt
"Tôi..."
Cuối cùng nàng vẫn gật đầu.Thẩm Hi Dao lập tức vươn tay,một phát liền nhẹ nhàng bế Hạc Lộc như bế công chúa.Nàng sững sốt, đỏ mặt nói:"Tông...tông sư à...ngài cứ cõng tôi như ban nãy đi... cái này..."
Thẩm Hi Dao thản nhiên đáp:"Như vậy thuận tay hơn,vả lại ngự kiếm mà cõng thì ta không quen lắm"
Cả hai nhanh chóng bay lên,sắc mặt Hạc Lộc có vẻ sợ hãi, tay khư khư ôm lấy cổ Thấm Hi Dao.Người ma tộc thường không sử dụng kiếm, không được bay như vậy,bởi thế sẽ cảm thấy sợ hãi khi ở trên cao
(Điểm ngầu:10)
Lúc Hà Sở Tiêu rời rời đi,y đã biết điểm thiện cảm này không thể tăng thêm được nữa. Trong nguyên tác, Hà Sở Tiêu sau khi bị Thẩm Hi Dao đẩy vào vệt bứt Giao Thiên thì đã mang nỗi căm hận thấu xương
"Hạc Lộc,cô biết ta sao?"
Nàng hơi giật mình, đôi đồng tử đảo qua đảo lại:"Không giấu gì tông sư, tôi là thánh nữ ở ma tộc,bên cạnh hầu hạ ma vương".Hạc Lộc chần chừ:"Tôn thượng ngài ấy thường xuyên nhắc đến Thẩm tông sư... bảo ngài ấy hận người này lắm"
Thánh nữ ma tộc-biệt danh có vẻ cao quý nhưng thật chất đây là vị trí thấp nhất ở ma giới.Tương tự cung nữ trong hoàng cung,thánh nữ đơn giản là người hầu hạ
Hạc Lộc nói bản thân là thánh nữ,còn được ma vương thường xuyên trò chuyện,chắc hẳn nàng là thánh nữ có cấp bậc cao
Nhưng rõ ràng trong nguyên tác, Thẩm Hi Dao và gã ma vương kia chưa từng gặp nhau.Sau này khi Hà Sở Tiêu hắc hóa,cơ hội đó cũng dường như bằng không
Vậy gã ma vương nói hận y là thế nào?
Thẩm Hi Dao không tiện hỏi thêm,bèn cứ thế bay về Áng Ngọc Phong
Áng Ngọc Phong vẫn như vậy,im ắng đến mức khiến người ta nghẹt thở.Thẩm Hi Dao trở về lại thấy lòng buồn rười rượi,song y cố gắng xem như không có chuyện gì,dặn Hạc Lộc ngồi yên,còn y sang Thanh Hà Phong gọi Tô
Tư Mộc
Gã nhiều chuyện ấy cả ngày rảnh rỗi, luôn cầm quạt làm màu.Nhờ thế mà vừa qua y liền thấy người cần tìm, không thích nhiều lời nên chỉ thốt:"Mau cứu người"
Tô Tư Mộc dù có lười biếng nhưng cũng không phải kẻ vô tâm,nghe ba chữ ấy xong liền lập tức bật dậy cứu người
Cho đến khi trông thấy Hạc Lộc, thái độ của gã lại thay đổi chóng mặt,phẩy cây quạt rồi đứng im luôn.Thấm Hi Dao nhướng mày,hỏi:"Thái độ đó là sao?Không cứu người à?"
Tô Tư Mộc xòe quạt,giấu nửa gương mặt đi,nói: "Đó là người ma tộc mà,muội biết rõ Ngũ Điệp Sơn trước nay chưa hề cứu ma tộc mà còn gọi ta tới"
"Rốt cuộc cứu không?"
"Không cứu.Người ma tộc sống chết thì liên hệ quan gì đến Ngũ Điệp Sơn chúng ta,huống hồ khi trước muội còn bị ma tộc hạ độc, chẳng lẽ muội quên rồi...?"
"Ta hỏi lại,huynh cứu không?"
"Được,ta cứu.Muội đừng nóng nảy với ta chứ"
Tô Tư Mộc bị ánh nhìn của Thẩm Hi Dao dọa sợ mất mật, miễn cưỡng ngồi xuống kiểm tra cho Hạc Lộc
"Muội mang người này từ đâu về vậy?Xương gần như đã gãy phân nửa,bên ngoài nhiều vết bầm tím, tình trạng sức khỏe vô cùng yếu ớt". Tô Tư Mộc nói
Thẩm Hi Dao kinh ngạc nhìn Hạc Lộc:"Cô đã yếu đến như vậy mà sao không nói cho ta?"
Hạc Lộc sắc mặt tái nhợt, đáp:"Tôi sợ sẽ làm phiền Thẩm tông sư...hơn nữa tôi bị thương cũng không quá tệ,dự định sẽ về ma tộc ngay..."
"Ón cứu mạng của Thấm tông sư là quá lắm rồi,tôi nào dám khiến ngài bận tâm...."
Nhiễm Hi Dao tức giận nói:"Cô ngốc lắm,đã bị thương mà còn không dám nói.Ban nãy chắc ta đã chạm trúng chỗ cô bị đau rồi...thôi không nói nữa, Tư Mộc huynh cứu y đi"
Tô Tư Mộc bằng mặt không bằng lòng,nói:"Được được ,theo ý muội"
"Hạc…Hạc Lộc"
Hạc Lộc vừa nói vừa ngượng ngùng quay mặt đi ,bất giác cảm thấy tâm trạng phức tạp vô cùng. Thẩm Hi Dao thì không thấy gì bất thường,đơn giản là cứu người vô tội
Y nói: "Ừm, Hạc Lộc"
Hạc Lộc….Hạc Lộc...
Đây là một nhân vật dường như chưa từng xuất hiện trong nguyên tác,có lẽ vì sự cố hôm nay mới vô tình tăng thêm nhân vật cho câu truyện
Vốn sau khi Hà Sở Tiêu xuống núi,Thấm Hi Dao như trút được gánh nặng,trạng thái dễ chịu hơn hẳn.Những ngày sau đó cũng chuyên tâm vào việc quản lý Áng Ngọc Phong, thâm tâm ả còn mong rằng Hà Sở Tiêu đừng quay lại nữa
Khác hẳn một trời một vực với y,Hà Sở Tiêu vừa rời khi Ánh Ngọc Phong liền khiến y trở nên ủ rũ, mất ăn mất ngủ mấy ngày liền
Thế nên mới phải xuống núi cho khuây khỏa đây,ai ngờ lại gặp tình huống bất ngờ này. Xem ra nhân vật phát sinh
Hạc Lộc cốt yếu cũng không quan trọng mấy
Hạc Lộc bất chợt hỏi:"Cô và tôi không thân không thiết,tại sao cô lại cứu tôi?"
Thẩm Hi Dao đáp:"Ta cứu người vô tội,không phải chỉ cứu mình cô.Cho dù hôm nay người bị bắt không phải là cô thì ta vẫn cứu"
Dẫu không biết nhân vật này sẽ làm được gì,giúp rồi có trả ơn được không,nhưng tốt nhất vẫn cứ là thu nạp thêm người cùng phe để đối phó với Hà Sở Tiêu
Hạc Lộc im lặng,không hỏi nữa
Y dùng khăn tay mình luôn mang theo bên người xé làm đôi,băng bó cho nàng rồi mới yên lòng đứng lòng. Từ trên nhìn xuống,y bất giác không thể rời mắt khỏi gương mặt trắng trẻo của người đối diện
Da nàng trắng ngần, khóe mắt được trang điểm đậm,giúp đôi mắt nai của nàng vừa trông dịu dàng vừa mạnh mẽ.Dù trên mặt vẫn còn không ít những vết sẹo hay vết đen của bùn đất thì cũng không che được vẻ đẹp vốn có đó
Bộ sa y hơi mỏng manh, để lộ bờ vai hơi gầy song lại tạo nên đường cong mềm mại
Người ma tộc có đặc điểm chung mái tóc trắng đặc trưng. Không biết vì lí do gì mà chỉ cần một người có mái tóc trắng thì đích thị người đó là người ma tộc
Bởi thế Hạc Lộc cũng có đặc điểm tương tự. Mái tóc nàng buông dài,ôm lấy thân thể mảnh khảnh,mang đến cảm giác cần có ai đến để bảo vệ nữ nhân xinh đẹp này
"Cô đi không được,vậy có thể về ma tộc được không?".Thẩm Hi Dao hỏi:"Chắc là không đi được rồi,cô muốn về nhà ta tịnh dưỡng không?"
Hạc Lộc có chút chần chừ đáp:"Tôi không thể ở nhân tộc lâu...chắc tôi phải về nhân tộc ngay". Nàng cúi người,nói:
"Đa tạ ơn cứu mạng của tông sư,tôi không làm phiền ngài nữa đâu"
Thấm Hi Dao nói:"Cô nói vậy mà coi được à? Chân bị thương thì sao mà đi được.Đừng khách sáo,ta đưa cô đến
Áng Ngọc Phong trị thương"
Nói đoạn gọi Kha Nhã,nhảy lên,quay sang giơ tay về phía Hạc Lộc. Nàng ngẩn mặt,trong thoáng chốc có thể thấy sự đăn đo hiện rõ trong ánh mắt
"Tôi..."
Cuối cùng nàng vẫn gật đầu.Thẩm Hi Dao lập tức vươn tay,một phát liền nhẹ nhàng bế Hạc Lộc như bế công chúa.Nàng sững sốt, đỏ mặt nói:"Tông...tông sư à...ngài cứ cõng tôi như ban nãy đi... cái này..."
Thẩm Hi Dao thản nhiên đáp:"Như vậy thuận tay hơn,vả lại ngự kiếm mà cõng thì ta không quen lắm"
Cả hai nhanh chóng bay lên,sắc mặt Hạc Lộc có vẻ sợ hãi, tay khư khư ôm lấy cổ Thấm Hi Dao.Người ma tộc thường không sử dụng kiếm, không được bay như vậy,bởi thế sẽ cảm thấy sợ hãi khi ở trên cao
(Điểm ngầu:10)
Lúc Hà Sở Tiêu rời rời đi,y đã biết điểm thiện cảm này không thể tăng thêm được nữa. Trong nguyên tác, Hà Sở Tiêu sau khi bị Thẩm Hi Dao đẩy vào vệt bứt Giao Thiên thì đã mang nỗi căm hận thấu xương
"Hạc Lộc,cô biết ta sao?"
Nàng hơi giật mình, đôi đồng tử đảo qua đảo lại:"Không giấu gì tông sư, tôi là thánh nữ ở ma tộc,bên cạnh hầu hạ ma vương".Hạc Lộc chần chừ:"Tôn thượng ngài ấy thường xuyên nhắc đến Thẩm tông sư... bảo ngài ấy hận người này lắm"
Thánh nữ ma tộc-biệt danh có vẻ cao quý nhưng thật chất đây là vị trí thấp nhất ở ma giới.Tương tự cung nữ trong hoàng cung,thánh nữ đơn giản là người hầu hạ
Hạc Lộc nói bản thân là thánh nữ,còn được ma vương thường xuyên trò chuyện,chắc hẳn nàng là thánh nữ có cấp bậc cao
Nhưng rõ ràng trong nguyên tác, Thẩm Hi Dao và gã ma vương kia chưa từng gặp nhau.Sau này khi Hà Sở Tiêu hắc hóa,cơ hội đó cũng dường như bằng không
Vậy gã ma vương nói hận y là thế nào?
Thẩm Hi Dao không tiện hỏi thêm,bèn cứ thế bay về Áng Ngọc Phong
Áng Ngọc Phong vẫn như vậy,im ắng đến mức khiến người ta nghẹt thở.Thẩm Hi Dao trở về lại thấy lòng buồn rười rượi,song y cố gắng xem như không có chuyện gì,dặn Hạc Lộc ngồi yên,còn y sang Thanh Hà Phong gọi Tô
Tư Mộc
Gã nhiều chuyện ấy cả ngày rảnh rỗi, luôn cầm quạt làm màu.Nhờ thế mà vừa qua y liền thấy người cần tìm, không thích nhiều lời nên chỉ thốt:"Mau cứu người"
Tô Tư Mộc dù có lười biếng nhưng cũng không phải kẻ vô tâm,nghe ba chữ ấy xong liền lập tức bật dậy cứu người
Cho đến khi trông thấy Hạc Lộc, thái độ của gã lại thay đổi chóng mặt,phẩy cây quạt rồi đứng im luôn.Thấm Hi Dao nhướng mày,hỏi:"Thái độ đó là sao?Không cứu người à?"
Tô Tư Mộc xòe quạt,giấu nửa gương mặt đi,nói: "Đó là người ma tộc mà,muội biết rõ Ngũ Điệp Sơn trước nay chưa hề cứu ma tộc mà còn gọi ta tới"
"Rốt cuộc cứu không?"
"Không cứu.Người ma tộc sống chết thì liên hệ quan gì đến Ngũ Điệp Sơn chúng ta,huống hồ khi trước muội còn bị ma tộc hạ độc, chẳng lẽ muội quên rồi...?"
"Ta hỏi lại,huynh cứu không?"
"Được,ta cứu.Muội đừng nóng nảy với ta chứ"
Tô Tư Mộc bị ánh nhìn của Thẩm Hi Dao dọa sợ mất mật, miễn cưỡng ngồi xuống kiểm tra cho Hạc Lộc
"Muội mang người này từ đâu về vậy?Xương gần như đã gãy phân nửa,bên ngoài nhiều vết bầm tím, tình trạng sức khỏe vô cùng yếu ớt". Tô Tư Mộc nói
Thẩm Hi Dao kinh ngạc nhìn Hạc Lộc:"Cô đã yếu đến như vậy mà sao không nói cho ta?"
Hạc Lộc sắc mặt tái nhợt, đáp:"Tôi sợ sẽ làm phiền Thẩm tông sư...hơn nữa tôi bị thương cũng không quá tệ,dự định sẽ về ma tộc ngay..."
"Ón cứu mạng của Thấm tông sư là quá lắm rồi,tôi nào dám khiến ngài bận tâm...."
Nhiễm Hi Dao tức giận nói:"Cô ngốc lắm,đã bị thương mà còn không dám nói.Ban nãy chắc ta đã chạm trúng chỗ cô bị đau rồi...thôi không nói nữa, Tư Mộc huynh cứu y đi"
Tô Tư Mộc bằng mặt không bằng lòng,nói:"Được được ,theo ý muội"
/115
|