Ôm Sai Người ,Bảo Bối Đáng Yêu Của Tôi

Chương 4

/300


 

Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng nếu cô bé chậm chạp sẽ khiến mẹ tức giận, vội vàng bò dậy ra vườn hái bắp cải, cẩn thận rửa sạch từng chiếc lá dưới vòi nước, sau đó kê ghế nhỏ để thái rau và thịt.

 

Bây giờ cô bé đã nấu ăn vô cùng thành thạo rồi, không còn bị thương ở tay hay bị ngã nữa.

 

Nửa tiếng sau, Đoàn Đoàn nấu cơm xong, dọn hết thức ăn lên bàn.

 

Trên bàn chỉ có một đĩa bắp cải xào thịt, một bát cơm. Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn chờ mẹ, Giang Lệ vén rèm bước ra, liếc nhìn bát cơm, thức ăn trên bàn, đối với một đứa trẻ thì việc có thể xào được một món ăn ra hồn đã rất tốt rồi.

 

Giang Lệ kéo một chiếc ghế lại, không phải để Đoàn Đoàn ngồi, cô ta đặt một chân lên ghế, tay chống lên bàn.

 

Nói với giọng điệu ban ơn  "Hôm nay con được ăn nửa chén cơm."

 

Có cơm ăn rồi 

 

Đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn sáng lấp lánh.

 

Giang Lệ nheo mắt, ánh mắt hung dữ lộ ra  "Chỉ có nửa chén thôi, nhiều hơn là coi chừng "

 

Đoàn Đoàn vội gật đầu  "Con biết rồi "

 

Bé rất nhỏ, chỉ cần nửa chén cơm là đủ.

 

Lúc này Giang Lệ mới nói  "Ăn xong dọn dẹp quần áo, rửa bát, đi đi."

 

Đoàn Đoàn lúc này mới dám rời khỏi chiếc bàn nhỏ, lấy từ trong tủ ra một chiếc bát nhỏ chỉ bằng hai lòng bàn tay của bé, leo lên chiếc ghế, dùng chiếc muỗng trắng cẩn thận quan sát, múc đúng nửa chén cơm.

 

Sau đó cô bé cầm cái chén nhỏ đi đến bên chiếc bàn, đưa cho mẹ mình xem, thực sự chỉ có nửa chén.

 

Giang Lệ không quan tâm đến việc Đoàn Đoàn ăn bao nhiêu, điều cô ta hài lòng là thái độ của con gái khiến cô ta vui vẻ. Dù là gia đình giàu có và quý tộc đến đâu, con gái cô ta từ nhỏ đã phải nịnh bợ cô ta mới có cơm ăn, điều đó khiến cô ta đắc ý, tâm trạng cô ta mới tốt hơn một chút.

 

Cô ta dùng đũa gắp vài cọng lá bắp cải cho Đoàn Đoàn như bố thí.

 

"Trẻ con không được ăn thịt." Giang Lệ chỉ khi tâm trạng tốt mới cho con gái ăn thức ăn, dỗ con gái vài câu, mỉm cười nói  "Con đi ra chỗ khác ăn đi, đừng lảng vảng trước mắt mẹ."

 

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, cầm bữa tối chỉ có hai ba cọng lá bắp cải, đi đến góc tường dựa vào ăn, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình để không làm mẹ tức giận.

 

Đoàn Đoàn nhìn vào bát bắp cải, cô bé lén lút mỉm cười.

 

Cô giáo nói đúng, mẹ vẫn yêu thương cô bé.

 

 

 

Trẻ con không được ăn thịt, mẹ còn giúp Đoàn Đoàn ăn hết, chỉ là cách mẹ yêu thương cô bé khác biệt mà thôi 

 

Trong lòng Đoàn Đoàn ngọt ngào, không nỡ ăn hết cọng lá bắp cải nhỏ bằng ngón út, cắn từng tí lá bắp cải, ăn một miếng cơm, cảm thấy cả cơm cũng ngọt ngào.

 

Đoàn Đoàn đang ăn cơm, cô bé nghe thấy mẹ nói với mình.

 

"Ngày mai con đi cùng mẹ đến một nơi để phỏng vấn."

 

Ồ, trẻ con cũng cần phải phỏng vấn sao?

 

Sáng sớm hôm sau, Đoàn Đoàn thức dậy.

 

Đoàn Đoàn không dám đánh thức mẹ mình đang ngủ say trên giường, cô bé rón rén đẩy cửa, cánh cửa kêu "két" một tiếng khiến trái tim nhỏ bé của cô đập "thình thịch", mẹ cô bé ở trên giường cử động, lẩm bẩm chửi một câụ

 

"Con nhỏ chết tiệt, đừng làm ồn "

 

Đoàn Đoàn rụt cổ, cơ thể nhỏ bé co lại thành một cục, thật giống như một cục bông trắng muốt. May mắn thay, mẹ đang ngủ say, sau khi chửi một câu, cô ta lại lật người rồi ngủ tiếp.

 

 


/300

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status