Lý trí của cô ấy hoàn toàn trở lại, đối mặt với ánh mắt cầu xin của Đoàn Đoàn, cô ấy gật đầu "Cô biết rồi."
Cô ấy nhìn đôi mắt cong cong và vẻ ngoài cố tỏ ra vui vẻ của Đoàn Đoàn, lòng cô ấy trào dâng niềm xót xa và chua chát. Cô ấy chứng kiến cảnh bé bị mẹ kéo đi, Đoàn Đoàn nhỏ bé, dường như bị kéo lê trên đường, suýt ngã vài lần khiến cho người ngoài cuộc như cô ấy cũng cảm thấy xót xa.
Làm sao mẹ Đoàn Đoàn có thể đối xử với con mình như vậy?
Thật là... không thể tin được, giống như cô ta hoàn toàn không phải là mẹ ruột của Đoàn Đoàn
Cô giáo Thanh Thanh giật mình vì suy nghĩ của mình, sao lại có thể như vậy chứ?
Chắc hẳn cô ấy điên rồi mới có suy nghĩ như vậy.
Cô ta lôi Đoàn Đoàn về đến nhà.
Nhà của họ nằm ở một ngôi làng nhỏ lạc hậu, mái nhà được lợp bằng ngói, tường được xây bằng gạch đỏ và trát một lớp xi măng mỏng. Theo thời gian, lớp xi măng mỏng manh trên bề mặt đã bị bào mòn, lộ ra những viên gạch đỏ bên trong.
Trên tường còn phủ đầy rêu xanh, điểm xuyết những mảng lốm đốm.
Đoàn Đoàn sinh ra và lớn lên ở đây, cô bé ghét nhất những ngày mưa, vì hễ mưa là mái nhà sẽ dột khiến căn nhà nhỏ bé trở nên ẩm ướt.
Mẹ sẽ rất tức giận và phạt cô bé phải cầm chậu hứng nước.
"Rầm "
Cánh cửa ọp ẹp bị cô ta mở ra một cách thô bạo, Đoàn Đoàn bị đẩy vào bên trong, loạng choạng ngã xuống đất. Sàn nhà bằng xi măng, bàn tay mềm mại của Đoàn Đoàn bị ma sát đến chảy máu nhưng Đoàn Đoàn không dám quay đầu nhìn.
Cô bé rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn người mẹ đang cao cao tại thượng nhìn xuống mình.
Ánh mắt mẹ nhìn cô bé thật đáng sợ.
Giống như ánh mắt của người trong làng khi giết thỏ con, lạnh lùng đến đáng sợ.
Đoàn Đoàn co rúm người lại, có chút muốn trốn chạy nhưng cô ta nhanh tay bóp lấy cằm nhỏ của cô bé, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn.
Như thể cô ta không hài lòng với khuôn mặt này.
Mẹ của Đoàn Đoàn tên là Giang Lệ, cô ta nhổ một cái "Nuôi nấng như thế này mà vẫn có thể lớn được như vậy... Thật đúng là gen tốt... Không bằng dứt khoát hủy hoại luôn cho xong "
Đoàn Đoàn không hiểu ý mẹ nhưng sự hung hăng trong ánh mắt mẹ khiến tim cô bé run lên bần bật.
Đoàn Đoàn cố nén sự sợ hãi, nhỏ nhẹ nói "Mẹ đói chưa ạ? Đoàn Đoàn đi nấu cơm cho mẹ. Đoàn Đoàn thấy bắp cải đã lớn rồi, có thể, có thể hái được rồi, tối nay nấu món bắp cải xào thịt mẹ thích nhất nhé?"
Nhìn bộ dạng rụt rè, nịnh nọt của Đoàn Đoàn, cô ta nhớ lại công chúa nhỏ bé của mình được nâng niu, cưng chiều từ bé, ba tuổi rưỡi đã không bao giờ động tay vào việc nhà, đi đâu cũng có xe đưa đón. Nhìn lại cô bé gái trước mặt cũng ba tuổi rưỡi nhưng từ hai tuổi đã buộc học nấu ăn, hái rau, mặc quần áo cũ rách mà Giang Lệ không muốn mặc nữa.
Bị đối xử như bao cát trút giận, mà còn cô ta là mẹ.
Xinh đẹp thì có ích gì?
Mọi sự tức giận trong lòng Giang Lệ đã bị thay thế bởi khoáı cảm độc ác. Nhớ lại việc cô ta nghe lén được tin công chúa nhỏsắp lên truyền hình, Giang Lệ quyết định tạm thời giữ lại khuôn mặt của Đoàn Đoàn. Dù sao, mặc dù chỉ là để tô điểm cho công chúa nhỏ nhà mình nhưng ai cũng sẽ không muốn một con quái vật xấu xí lên chương trình.
Cô ta còn muốn được đoàn tụ với công chúa nhỏ nhà mình nữa
"Thôi được rồi." Giang Lệ đẩy mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn sang một bên, ghét bỏ giật lấy khăn giấy lau tay rồi tùy tiện ném xuống đất "Đi nấu cơm đi."
Được cứu rồi.
"Vâng ạ."
/300
|