Lâu Ngâm Tiêu xoay người với một bộ quần áo ở nhà qua, khoác lên vai rồi quay đầu nhướng mày nhìn cô "Bây giờ tôi đã tin chuyện "cô xảy ra tai nạn xe cộ, bị đụng hỏng đầu nên không nhớ rất nhiều thứ" mà cô từng nói.""
"Ây..."" Diệp Đào Yêu chớp mắt mấy cái "Vì sao?""
""Rất đơn giản..."" Lâu Ngâm Tiêu giơ ngón trỏ lên gõ gõ vào thái dương của chính mình ""Rõ ràng chỗ này của cô có bệnh "
Diệp Đào Yêu ""... Anh mới có bệnh ""
Lâu Ngâm Tiêu phát ra một tiếng cười nhẹ sung sướng, xoay người đi ra ngoài cửa ""Tôi ra phòng tắm bên ngoài vệ sinh cá nhân, cô vệ sinh cá nhân ở đây, mười phút sau là thời gian ăn sáng.""
Nghe anh nhắc đến bữa sáng, tức khắc Diệp Đào Yêu cảm thấy bụng đói cồn cào.
Tối hôm qua cô sợ đến mức chưa ăn gì đã lăn ra ngủ, mà giữa trưa hôm qua vì lo lắng cho anh trai nên cô cũng không ăn được gì.
Lúc này, cô thật sự rất đói bụng.
Dưới sự hấp dẫn của đồ ngon, Diệp Đào Yêu rất vui vẻ đi vào phòng tắm nhỏ để vệ sinh cá nhân.
Vệ sinh sạch sẽ xong, đi ra từ phòng tắm nhỏ, Diệp Đào Yêu thấy trên giường có đặt một bộ quần áo nữ được gấp gọn gàng.
Cô tò mò đi tới, cầm bộ quần áo kia lên giũ ra.
Cái này... mua cho cô sao?
Cô cúi đầu nhìn áo choàng tắm trên người... Mặc cái này ra ăn sáng thì đúng là quái dị, nên chắc chắn bộ đồ nữ này là mua cho cô
Vì thế cô cầm quần áo, vui vẻ đi vào phòng thay đồ.
Sau khi thay quần áo xong cô hào hứng đi ra ngoài, mở miệng đã nói ""Bữa sáng được đưa đến rồi phải không? Tôi ngửi thấy mùi thơm rồi ""
Lâu Ngâm Tiêu đang ngồi ở cạnh bàn ăn, giương mắt nhìn cô.
Cô đã thay bộ quần áo mà anh dặn dò Lâu Phàm mua.
Trên cùng là một chiếc áo voan trắng cổ bẻ, viền cổ và tay áo đều là viền lá sen.
Phần cổ áo hơi mở để lộ ra nửa xương quai xanh gợi cảm mê người của cô.
Ống tay áo hơi ngắn khiến cổ tay trắng như tuyết của cô hoàn toàn hở ra.
Phía dưới là quần ống ôm, vạt áo được nhét vào trong quần, bo một vòng quanh eo nhỏ, một tay có thể ôm vừa.
Nhiều năm như vậy, Lâu Ngâm Tiêu từng nhìn qua vô số mỹ nhân nhưng đẹp như cô thì có một không hai.
Vẻ đẹp không giống con gái trần gian.
Trên người lại tỏa ra mùi thơm sảng khoái.
Ai muốn hại cô, người đó sẽ gặp xui xẻo.
Thật ra... cô là yêu tinh phải không?
Trước kia Lâu Ngâm Tiêu chưa từng tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ... bỗng nhiên anh bắt đầu hoài nghi cuộc sống, hoài nghi xã hội, hoài nghi thế giới quan.
""Có phải..."" Lâu Ngâm Tiêu hơi nhướng mi, đắn đo hỏi ""Cô... không phải nhân loại không?""
"Hả?" Diệp Đào Yêu trợn tròn mắt "Ý gì?"
/1552
|